Chương 048: Cảnh sát nhỏ chơi lớn. (2)
Á, muốn tát mình, Giản Phàm được huấn luyện rồi, phản ứng rất nhanh, cúi người né được, tức thì đùng đùng nổi giận quát: “ Cô lên cơn đấy à, tôi cứu cô còn sai sao?”
“ Cứu tôi? Xem chuyện hay ho anh làm này. “ Tằng Nam giơ chân lên:
Giản Phàm hít một hơi khí lạnh, chân Tằng Nam toàn máu rồi, còn mấy mảnh thủy tinh đâm sâu vào da thịt nõn nà, nhìn mà kinh tâm động phách, nên tịt luôn. Đại khái là vì mất giày cao gót cho nên Tằng Nam chạy chân đất ra cửa sau chỉ huy bảo an, không chú ý tới dưới chân, thế nên dẫm phải đống thủy tinh do y và thằng béo thả chai rượu xuống mà thành, đèn pin chiếu tới, chỉ thấy khắp nơi là thùy tinh dính máu. Giản Phàm áy náy nói:” Chuyện này, xin lỗi ...”
Đang xin lỗi thì chú ý thấy Tằng Nam tóc tai rối bù, má sưng lên, quần áo thì xộc xệch, cảnh tượng này quá quen, y từng làm một lần, trông cứ như bị ai cưỡng bức vậy, suýt nữa xông tới đá chết mấy thằng kia. Chỉ là lúc này cứu người quản trọng hơn, cẩn thận dẫm lên mặt đất đầy thủy tinh tới đỡ Tằng Nam.
Lúc này lại có người hô lên: “ Anh Đường tỉnh rồi, anh Đường không sao.”
Đường Đại Đầu vừa lờ đờ tỉnh lại liền chửi toáng lên:” Đm, thằng nào ném tắo, thằng vương bát đàn nào?”
Bố khỉ, sao quân địch không đánh toàn đánh phải quân mình thế này, xem chừng cái thằng bị Phí Béo cầm chai rượu cuối cùng ném trúng là Đường Đại Đầu rồi. Giản Phàm hơi chột dạ, kệ Đường Đại Đầu, tên đó sống dai lắm, thấy hai chân Tằng Nam bị thương, không cách nào đi được, ngồi xuống nói:” Lên đây tôi cõng, xe cáp cứu sắp tới rồi.”
“ Lên tầng 13.” Tằng Nam không kiêng kỵ gì, nằm lên lưng Giản Phàm:
Tức thì sau lưng truyền tới loại cảm giác đàn hồi mà lại mềm mại tuyệt vời. dây thần kinh xúc giác trên khắp người trong nhất thời tựa hồ đều tập trung hết ra lưng, tiếc là không phải lúc tận hưởng:” Này thang máy ngừng rồi, làm sao mà lên được, cô nghĩ là đang cưỡi lừa chắc?”
“ Sắp khôi phục, anh kéo còi cứu hỏa phải không? ... Đưa di động cho tôi.” Tằng Nam đưa tấy ra phía trước đòi di động:
Giản Phàm cõng Tằng Nam ra đại sảnh, ở cửa Tôn Nhị Dũng, Hắc Đản, Thán Chùy cùng vài bảo an nữa bao vây hai tên bị bắt về, tức giận đá thêm vài cái, bên ngoài vẫn hỗn loạn la hét, trong đại sảnh thì tắn hoang, bàn ghế ngổn ngang, quầy bar chẳng rõ bị đập hay bị cướp, ly thủy tinh chai rượu vỡ khắp nơi. Cẩn thận cõng Tằng Nam đi vào thang máy mới nghe thấy tiếng còi cảnh sát.
Tằng Nam nghe thấy tiếng còi cảnh sát không hiểu sao người hơi nhổm dậy, nhíu mày hỏi:” Anh gọi cảnh sát đấy à?”
“ Ừ, làm sao?”
“ Lâu như vậy mới tới, giỏi thật đấy.”
Dù thế nào cũng phải giữ thể diện cho anh em đồng nghiệp, Giản Phàm không tiện bình luận, nói lảng đi:” Tôi lên lầu bắt được một thằng, còn nghĩ là Đường Đại Đầu tổ chức đại hội XHĐ mưu đồ gì cơ, hoặc là có kẻ nào tới gây rắc rối ... Tằng Nam, các cô chọc vào ai vậy?”
Ai ngờ hỏi một câu mà nhận được ánh mắt chứa đầy phẫn hận lẫn ai oán cảm kích, không biết là muốn biểu đạt loại tình cảm phức tạp gì. Giản Phàm không thấy trả lời, quảy sang nhìn mà sởn gai ốc, cái ánh mắt oán phụ này là thứ có sức sát thương nhất, nam nhân có tim bằng thép cũng phải sinh lòng thương xót, nhất thời thở dài không nói nữa.
Thang máy mở rằ, hai tấy Tằng Nam vòng quả cổ Giản Phàm ôm chặt, đầu dựa vào vai y, nhìn thương tích trên mặt y vẫn còn mới, phẫn hận trong mắt dần tắn đi, thay vào đó là sự ôn nhu như mây như nước, trước mắt hiện lên hình ảnh cha dắt tấy mình.
Chỉ là hiện giờ mình thân bất do kỷ, mà chàng trai cõng mình, trái tim đã thuộc về cô gái khác.
Tới phòng giám đốc, Tằng Nam lại chỉ tới thẳng phòng tổng giám đốc, đi quả phòng giám sát, tới cánh cửa gỗ lớn màu đỏ, đưa chìa khóa cho Giản Phàm mở cửa, Giản Phàm nhìn quảnh, đặt Tằng Nam xuống cái ghế lớn.
Máy vi tính mở sẵn, Tằng Nam không vội xử lý vết thương mà di chuyển chuột, kéo ngược hình ảnh camera giám sát, Giản Phàm đứng bên hỏi:” Camera không ghi hình?”
“ Chắc là bị phá rồi ... Không sao, đây là đường dây riêng tách hẳn với khu văn phòng mà chỉ tổng giám đốc mới biết .. Xem đi, quen không?”
Hình ảnh đưa rằ, Giản Phàm vội vàng dí sát mặt vào nhìn, kinh hãi thốt lên: “ Tề Thụ Dân!? Bên cảnh sát nói hắn vẫn ở nước ngoài cơ mà ... Hắn tìm cô làm gì?”
“ Anh nói thử xem? “ Tằng Nam đã khôi phục dáng vẻ lãnh đạm thường ngày ở Thịnh Đường, bĩu môi hỏi:
Giản Phàm có vài phần hoảng loạn, chẳng lẽ anh em Tề Viên Dân đã mò ra sự dính líu của Đường Đại Đầu? Té rằ, tim vọt lên cổ ... mọi chuyện là do mình gây ra à?
“ Trước kia nhìn nhầm anh, tôi không ngờ anh còn có vài phần hiệp nghĩa, một chọi tám mà dám ra tắy, lại còn khiến chúng khốn đốn bỏ chạy, nói đi, tôi phải cám ơn anh ra sao?” Tằng Nam cười hỏi, nghe giọng có chút không thật lòng lắm:
Giản Phàm bóp trán, không biết xử lý chuyện này thế nào, thuận miệng đáp:” Đây là nợ ân tình, cô không định lấy thân báo đáp chứ, nếu định thế thì miễn đi, nếu cô viết chi phiếu cảm tạ thì tôi không từ chối đâu.”
“ Nói hay lắm, thế thì cũng đơn giản ... Có điều anh không thấy vấn đề à? Lâu như vậy mà cảnh sát không lên?”
Nghe giọng điệu quải quái của Tằng Nam, Giản Phàm vội chạy ra cửa sổ nhìn xuống, xung quảnh xe chữa cháy là một vòng xe cảnh sát, nhưng chỉ lập vòng vây mà không vào, giống như đang đợi quân tới, thế này không đúng, đáng lẽ phải khống chế hiện trường, tìm nhân chứng lấy lời khai mới đúng ... Lòng nổi lên cảm giác không lành, quảy đầu lại nhìn Tằng Nam đợi câu trả lời.
Tằng Nam thở mạnh ra một hơi:” Tới mức này thì tôi cũng không giấu anh nữa, từ lúc Đường Đại Đầu bắn tin để anh chặn được chiếc xe vận chuyển cổ vật thì hắn đã nằm dưới sự giám thị của chi đội các anh rồi, đây là manh mối để xem dụ được kẻ nào ra .. Anh xem, người đúng là bị dụ ra rồi, nhưng bị anh đuổi mất. Điều duy nhất không ngờ được là đám người này dám xông vào hộp đêm bắt người, lại còn tới nhanh như thế ... Có điều không sao, chỉ cần Đường Đại Đầu biến mất, chi đội có thể theo định vị tìm tới chỗ những kẻ đó tập trung, quét sạch một mẻ, giờ anh chen ngang, kế hoạch hỏng hết, chú Ngũ đang tới đây.”
“ Nói thế là các người dùng Đường Đại Đầu làm mồi nhử à, đây là chuyện con người làm sao?” Giản Phàm vừa nghe lửa giận đã bốc lên đầu:
“ Anh nghĩ tới tới bản thân trước đi đã, nếu luận tới tên cảnh sát nào vừa ngốc vừa ngu vừa xui xẻo thì anh đứng đầu đấy. Có chuyện không báo cảnh sát lại đi nổ súng trước, nổ súng đã đành, còn bắn nổ xe gây hỗn loạn, chưa có chỉ thị đã tự ý hành động, phá hỏng hết kế hoạch của chính đơn vị mình. Phải rồi, kế hoạch hành động này do chi đội chấp hành, phương án do tỉnh đưa rằ!” Tằng Nam thực sự là không biết nói gì, hành động dụ địch dày công bố trí, giờ bị một người làm rối tung cả lên:
“ Dọa tôi à, tôi còn không biết, làm sao cô biết?” Giản Phàm hung hăng hỏi lại:
“ Anh sắp biết ngày đấy thôi, tôi không dọa đâu, khả năng anh khỏi mặc cảnh phục rồi. “ Tằng Nam có chút nuối tiếc: “ Có điều tôi phải cám ơn anh, dù sao anh cứu tôi xuất phát từ thực lòng.”
Số GP nó đen như đít nồi á.