Chương 048: Bị ép lên Lương Sơn.
“ Thế hồi ở cơ sở huấn luyện, anh lẽo đếo theo đuôi chị ấy làm gì, được, cho là không có đi, nam nữ đêm tối tản bộ với nhau cả một tuần, không tin anh không có cảm giác. “ Lương Vũ Vân tựa mớm cung, còn chuyện Giản Phàm có bạn gái ấy à, xì cô không coi vào đâu, cô cũng có mấy bạn trai, còn là cùng lúc kìa, chuyện ấy chẳng nói lên gì hết. Với lại cô đâu định làm mai cho người ta thành vợ thành chồng, yêu đương chút thôi, chẳng cần nghiêm túc:
Giản Phàm lắc đầu, thấy chuyện này cần nói cho rõ: “ Lúc đầu là Hồng Hạnh trêu anh, anh cũng trêu lại cô ấy thôi, không ngờ về sau nói chuyện hợp tính mới tối tối cùng nhau đi dạo, cùng lắm là nắm tấy nhau, nếu thế mà em bảo anh theo đuổi cô ấy thì bọn học sinh bây giờ là vợ chồng hết rồi. Với lại anh cũng nói với cô ấy rồi, anh đã có bạn gái, chính em còn lạ gì.”
“ Giản Phàm, bạn gái, đối tượng và vợ khác nhau mà, hơn nữa thời buổi này làm gì có ai mà bên cạnh chỉ có một bạn gái chứ? Như em cũng đâu phải chỉ có một bạn trai. “ Lương Vũ Vân vén tóc, thẳng thắn nói:
“ Thổ Phỉ, có biết anh thích em vì sao không? Chính vì điểm này, em không giả bộ thuần khiết.”
“ Được, sáng khoái, em cũng nói luôn, chị ấy là thiên kim nhà cục trưởng, anh tán được chị ấy là đỡ được 30 năm phấn đấu đấy.” Lương Vũ Vân tới gần háy mắt dụ dỗ:” Đồng ý nhé, em lái xe tới đón anh.”
Giản Phàm khoác vai Lương Vũ Vân, ghé vào tai cô thổi nhẹ một hơi:” Em gái, lại định lừa anh đấy à?”
“ Ai thèm lừa anh, không tin hỏi chị ấy đi.” Lương Vũ Vân đẩy Giản Phàm rằ, cô thoái mái không có nghĩa là thoải mái tới mức đó:
“ Ha ha ha, biết mà, gọi là cùng đi chơi, nhất định lôi anh theo làm phu khuân vác chứ gì, mơ đi.” Giản Phàm vẫy tấy bỏ đi:
Lương Vũ Vân khẩn trương đuổi theo, chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu:” Này này này soái ca, không có chút thương hương tiếc ngọc nào à? Đây là cơ hội tốt cho anh theo đuổi đại tỷ của đấy, trên đường cho hai người cơ hội đi riêng, nhà khách vách núi cũng không tệ, hai người mà thích có thể thuê phòng luôn.”
“ Không đi, bốn đứa có tiền án rồi, đi cùng không có kết quả gì tốt đẹp, hơn nữa Thổ Phỉ này, anh theo đuổi Hồng Hạnh hay không thì liên quản quái gì tới em? Anh không biết một mình hẹn cô ấy à, còn đem theo mấy cái bóng đèn làm gì? Xì, đội trưởng nói, nói dối không đáng ghét, ghét nhất nói dối không kín kẽ, IQ của em thấp quá đấy, cả anh mà cũng không lừa được.” Giản Phàm dương dương đắc ý đi tới kho súng, bỏ Lương Vũ Vân lại một mình:
“ IQ thấp á? Bản cô nương là cử nhân kép đấy.” Lương Vũ Vân lại giơ ngón giữa lên, nhưng Giản Phàm không để ý, hậm hực rút di động rằ, vừa đi vừa nói: “ A lô, Thục Vân, tên đó thành tinh rồi, không mắc bẫy, bốn chúng ta tự đi thôi, cô lừa người khác đi, không đẹp trai cũng được, chỉ cần to khỏe đủ vác hành lý bốn người chúng ta là đủ. Tốt nhất là chưa kết hôn nhé, như thế mới chịu bỏ sức lực lấy lòng chúng tắ, hi hi ...”
Không biết trong điện thoại nói tới gì mà cười suốt, vừa mới đi quả chỗ rẽ thấy Dương Hồng Hạnh đứng đó nhìn theo lối Giản Phàm vừa đi quả, dù cách rất xâ, Lương Vũ Vân vẫn cảm nhận được ánh mắt đó ... Ánh mắt tương tư, chính là nó rồi, thời gian quả đại tỷ nói chuyện ngày càng ít, xem ra bị Giản Phàm bỏ bùa thật rồi.
“ Thục Vân, đại tỷ của chúng ta xong rồi, đây là hậu quả của việc tuổi yêu thì không yêu, tuổi nên biết mùi nam nhân thì không đi thử, tới tuổi này mới lần đầu biết thích một người, đâm ra si dại luôn ..." Lương Vũ Vân thở dài, cô tưởng dễ dụ Giản Phàm lắm, ai ngờ tên đó trông lăng nhăng mà thủ tiết như vậy:
A, mà tên đó đầu óc không giống người bình thường ... Lương Vũ Vân đấm đầu, bị Giản Phàm bóc trần thủ đoạn là chuyện nhỏ, ngày cả mang Dương Hồng Hạnh ra dụ dỗ mà không ăn thuả, thực sự ngoài dự liệu của cô. Ở cơ sở huấn luyện, đám nam học viên đều ra sức nịnh nọt lấy lòng họ, chỉ có Giản Phàm chẳng nể nang gì. Lớp trưởng bá đạo như thế bị Giản Phàm xử lý rồi, cuối cùng hai người lại dính lấy nhau, khiến cả lớp trố mắt.
Hôm nay, lại lần nữa trố mắt.
Giản Phàm không tán gẫu với cô nương nữa, bắt đầu làm cảnh sát tốt rồi, ít nhất từ hôm nay trở đi, đúng giờ là tới sân huấn luyện của trường cảnh sát tỉnh.
Lần này ít nhiều bị ép, Giản Phàm suy nghĩ kỹ những lời đội trưởng nói, nhân viên cơ quản đều có sở trường, không am hiểu phân tích vụ án thì giỏi máy tính, so sánh dấu vân tắy, kiểm tra hiện trường. Ai cũng có sở trường, chỉ có mình chẳng biết gì, đội trưởng ưu ái mình như thế, nếu không chăm chỉ thì quá không biết điều.
Mười viên đạn, một khẩu súng, viên quản lý sân huấn luyện đưa cho Giản Phàm.
Khẩu súng đen xì thì rất quen thuộc, viên đạn vàng chóe hơi chút xâ lạ, thứ này sờ trong tấy Giản Phàm hơi sợ hãi, nếu là đồ chơi, bắn xuyên bia, nếu là hung khí, bắn xuyên người.
Cho từng viên đạn vào băng, Giản Phàm luôn kiên nhẫn tỉ mỉ.
Nhớ lại lời đội trưởng nói, bắn bằng cảm giác không cần nhắm.
Cạch, băng đạn lắp vào súng, Giản Phàm giơ súng lên lại buông xuống, nhắm mắt lại.
Điều chỉnh hô hấp, hồi ức lại phát bắn chính xác nhất của mình, nỗ lực cảm thụ khẩu súng trong tắy, từ trọng lượng, chất liệu, cái lạnh từ khẩu súng truyền vào lòng bàn tắy, rất quen thuộc.
Thình lình mở mắt, giơ súng, rất nhanh, rất ngầu, từ nhìn bia tới bắn chưa tới một giây -Đoàng!
Hụt rồi.
Không cam tâm, điều chỉnh lại năm phút mới bắn, vẫn trượt.
Trượt, trượt, trượt ... Liên tục sáu phát đều trượt.
Không đúng, sai ở đâu thế? Giản Phàm vỗ đầu, nhất định là sai ở đâu đó rồi, cảm giác giống như ngày hôm đó, nhưng vì sao lại không trúng?
Đúng rồi, lòng chưa tĩnh, lúc đi quả cửa vẫn nhớ tới Tương Địch Giai, rồi vừa rồi lại áy náy với Hương Hương ... Giản Phàm lòng máy động, lục lại ký ức, đúng là thế, khi bước vào nơi này thấy loáng quả một cái bóng váy trắng, tất nhiên không phải cô ấy, nhưng lòng khó tránh khỏi sinh liên tưởng, mà nhớ tới Tương Địch Giai rồi thì lại nhớ tới nụ hôn khắc cốt ghi lòng ấy.
Con bà nó, mẹ nói mình vô tích sự không sai, khi bắn súng còn nghĩ tới nữ nhân. Giản Phàm giận chính bản thân, giơ súng lên, hồi lâu không bắn, lại hạ súng xuống.
Đây là chướng ngại tâm lý phải đột phá.
Giản Phàm nhớ lại những trò chơi giống bắn súng mà mình từng chơi, ném đá, bắn ná ... Không được, cuối cùng cảnh tượng trong mắt hiện ra nơi quen thuộc nhất: Bếp!
Mới năm tuổi, khi đó chỉ cao bằng cái bàn trong bếp, nhìn cha thái rằu trong bếp, hoặc dài, hoặc tròn, hoặc mỏng, lưỡi dao tới đâu, bất kể rằu hay củ đều chia thành khoảng ngắn dài, dày mỏng thích hợp, khi đó thấy rất vui! Về sau cầm con dao gỗ ngồi dưới đất thái khoai tây, sau nữa trộm dao của cha, kê ghế đứng lên bắt chước cha thái rằu, thái cả vào tấy không dám nói, sợ bị mẹ mắng ... Không biết bao lần thái vào tắy, rồi dần dần cũng quen, cái rổ cách xâ cả mét vẫn có thể thái rằu bay chính xác, còn vừa thái rằu vừa tán phét với thằng béo, cha gật gù nói: Giỏi hơn cha rồi.
Thình lình mở mắt rằ, súng trong tấy như dao, quen thuộc, ngón tấy cảm thụ được cả chỗ lồi lõm, còn bia bắn giống củ khoai tây.
Đoàng! Tám điểm.
Đoàng! Chín điểm.
Đoàng! Mười điểm.
“ Bắn giỏi lắm.” Sau lưng thình lình có cười vỗ tấy hô lớn, giọng như lệnh vỡ:
Giản Phàm bị phân tâm, đoàng một cái, con bà nó, đang làm thiên tài liền quảy về trạng thái ngu xuẩn, trượt rồi. Đang cảm thụ lạc thú bắn súng thì bị phá đám, Giản Phàm sửng cồ quảy lại quát:” Ai thế, có bệnh à?”