Chương 049: Lần đầu nhận hối lộ.
Ở cửa có ba người, hai nam một nữ, đứng ở giữa chính là Đường Thụ Ngư mà buổi sáng Giản Phàm vừa dẫn ra khỏi phòng thẩm vấn, đoán chừng đang định vỗ tấy khen, không ngờ phát cuối bắn trượt, lời tắc ở họng. Lúc này nụ cười nịnh nọt của Đường Thụ Ngư cứng lại, cái miệng tách ra còn chưa kép lại, phối hợp với cái đầu vừa to vừa tròn quá cỡ, hết sức tức cười.
Đó là lý do mà hắn có biệt danh Đường Đại Đầu, đừng thấy hắn trông buồn cười mà lầm, ở Đại Nguyên này, tên của hắn hù được khối người đấy.
Đường Đại Đầu hai tấy xoa xoa vào nhau, người hơi lom khom, hình tượng nịnh thần tiêu chuẩn thường thấy trên phim ảnh, híp mắt cười với Giản Phàm: “ Này người anh em, không nhận ra tôi à?”
Cái đầu mất cân đối thế mà hắn không ngã cũng lạ, Giản Phàm thầm nghĩ, đáp cộc lốc: “ Không quen.”
“ Không thể nào, tướng mạo của tôi đặc sắc như thế, quá nửa Đại Nguyên đều nhận ra tôi mà.”
Giàn Phàm mặt nặng mày nhẹ, Đường Thụ Ngư lại ra sức lấy lòng. Chiều nay đọc hồ sơ, biết tên này là loại đòi nợ thuê, ghé quả gần hết đội cảnh sát trong thành phố rồi. Có điều lạ cái là, càng bắt người ta làm ăn càng lớn, loại hàng này nhìn cảnh sát đều coi là anh em. Nhưng hôm nay xảy ra chuyện, chiều tìm tới, đúng là lạ.
“ Giới thiệu chút, người anh em này tên Đường Thụ Ngư, hỗn danh Đường Đại Đầu, còn có người gọi là Đại Đầu Ngư, gọi thế nào cũng được. Còn người anh em tên Giản Phàm hả? Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ, chậc chậc, đệ tử đắc ý của đội trưởng Tần có khác.” Đường Thụ Ngư thoáng cái đã thay đổi vẻ mặt, thiếu điều viết chữ ngưỡng mộ trên trán:
A, té ra là định thông quả tên đệ tử này lấy lòng đội trưởng, Giản Phàm cười: “ Dương Đại Đầu, khỏi ngưỡng mộ, tôi biết đây là lần đầu anh nghe tên tôi. Nói đi, có lời thì tôi nghe, có việc thì tôi chịu, không giúp được đâu.”
“ Ha ha ha, thống khoái, lần đầu gặp mặt, sao dám làm phiền tới anh? Tôi phái người đợi cả ngày, chính là vì gặp mặt người anh em, làm quen, kết chút giao tình, sau này nói không chừng người anh em cầu tới tôi.” Đương Đại Đầu chắp tấy đầy mùi vị giang hồ, có điều ăn nói cũng hào khí:
“ Chúng ta sẽ không có giao tình gì cả, về mặt này anh yên tâm. “ Giản Phàm bị phá mất hứng trí, huống hồ đang mặc cảnh phục, đối diện với loại người này, giọng có chút cao ngạo lãnh đạm:
“ Đừng nói dứt khoát thế, trong đội hình cảnh, trong đồn công an, nhìn nhau như có thâm cừu đại hận, kỳ thực ở chỗ riêng tư đều xưng anh gọi em với tôi cả đấy.” Đường Đại Đầu khoe khoang:
“ Thế à, vậy thì tìm họ đi, tìm tôi làm gì?” Giản Phàm đã bắn hết đạn, giao súng cho quản lý, mặc áo khoác lên chuẩn bị đi:
Đường Đại Đầu vội vàng ngăn cản:” Này này người anh em, nể mặt cái đi, quá bộ nói chuyện, nói hai câu rồi chúng tôi đi.”
“ Được, anh nói đi, Đường Đại Đầu, khỏi khách khí với tôi, lần này anh nhìn nhầm người rồi, tôi là đầu bếp kiêm chạy vặt trong đội. Ngày cả tiểu đệ của anh còn chẳng bằng. Hai câu bắt đầu, nói!” Giản Phàm đi tới khu nghỉ ngơi:
Đường Đại Đầu cười nịnh:” Người anh em đừng xâ cách thế, lần khác có khi cậu cần tới tôi đấy.”
“ Một câu, câu thứ hai là gì?”
Đường Đại Đầu nghẹn cứng luôn, không ngờ gặp thứ quái thai, điều chỉnh lại ngôn ngữ, đi vào chủ đề.” Được, Tết đến rồi, mang cho người anh em chút quà Tết, Mỹ Mỹ, tới đây.”
Cô gái nãy giờ đứng ở cửa õng ẹo đi tới, đánh mắt với Giản Phàm, trang điểm rất đậm, từ xâ đã ngửi mùi nước hoa gắt mũi, tấy xách hai chai rượu, Đường Đại Đầu đón lấy đặt rầm lên bàn:” Xong, chỉ thế thôi, đi.”
“ Vô duyên vô cớ tặng cái gì chứ?” Giản Phàm trả lại:
“ Người anh em, cậu quá không nể mặt rồi đấy.” Đường Đại Đầu thay đổi thái độ tức thì, mặt sầm xuống, đầu nghiêng sang bên, giọng sặc mùi đại cả giang hồ:” Cậu là đệ tử đội trưởng Tần, tôi không dám leo cao, bằng vào sự khách khí của cậu sáng nay, tôi muốn mời cậu một bữa, nhưng sợ làm phiền, hai chai rượu, coi như tôi mời. Nếu cậu coi thường Đường Đại Đầu này thì vứt đi.”
Nói xong đúng là không làm phiền Giản Phàm nữa, cả ba bỏ đi luôn.
Giản Phàm lần đầu gặp chuyện này không biết phải xử lý thế nào, chỉ chần trừ một lúc người ta đã lên cái xe đỏ chót đi rồi, tên đầu to kia còn cách cửa kính vẫy tắy.
Vậy là vô duyên vô cớ ở trên trời có hai chai rượu rơi xuống, hai chai Tiểu Hồ Đồ Tiên, không đắt, liền sách rượu lên xe. Ngồi vào ghế mới nghĩ, sáng đội trưởng vừa nói mình là đệ tử đắc ý, chiều có người tới tặng quà, thể diện của đội trưởng thật đáng tiền.
Nhìn hai chai rượu đóng gói cẩn thận, Giản Phàm chợt có chút hồ nghi, xé vỏ ngoài rằ, quả nhiên là kẹp phong bao, rút một phát: 5000!
Cái, cái này là sao, chớp mắt mình biến thành cảnh sát bẩn rồi.
Vội vàng nổ máy phòng đi, nhưng xe quả xe lại nghìn nghịt, sao còn tìm được nữa.
Ngày hôm sau, Giản Phàm rình lúc không có ai mới vào văn phòng đội trưởng nói chuyện này, lấy ra phong bì, đấu tranh tư tưởng cả đêm, quyết định thẳng thắn với tổ chức chuyện nhận hối lộ.
Tần Cao Phong cầm phong bì cười:” Tôi hỏi cậu, tội nhận hối lộ có ba điều kiện tiên quyết, khiến quốc giả hoặc xã hội bị tổn thất; cố ý làm khó, gây sức ép đơn vị, cá nhân tạo thành ảnh hưởng ác liệt; lợi dụng chức quyền mưu lợi cho cá nhân hoặc người khác. Trong ba cái này, cậu phạm vào điều nào.”
“ Không có, tôi đâu có quyền lực ấy. “ Giản Phàm lắc đầu, y chẳng phạm vào điều gì:
Tần Cao Phong ném trả phong bì, tùy ý nói một câu:” Đúng thế, nếu không phải, người ta tặng quà Tết tôi không quản được, cậu lấy về đi.”
Giản Phàm cầm tiền mà khẩn trương: “ Đội trưởng, thế này không phải nhận tiền bẩn à?”
“ Làm cảnh sát không phải là thần tiên mà không nhuốm khỏi lửa nhân gian, người ta cho thì chúng ta cứ nhận, khi cần thì chúng ta cứ trở mặt, sợ cái gì? Bằng vào chút tiền lương ít ỏi kia, còn chẳng nuôi nổi bản thân. Được rồi, sau này đừng tìm tôi đòi tiền xăng xe, bổ trợ tăng cả nữa.” Tần Cao Phong ý tứ rõ ràng:” Không lấy thì ném đi, đừng làm phiền tôi.”
“ Vâng , vâng không làm phiền nữa.”
Giàn Phàm hí hứng đút tiền vào túi chạy ngay, Tần Cao Phong nhìn theo bật cười.
Ra khỏi cửa rồi, Giản Phàm cảm giác thế giới vừa mở ra một cánh cửa mới, giờ thì hiểu đám người thực địa đi xe công vào quán tiêu xài thoải mái mà nhờ đâu, đội trưởng còn ủng hộ mình nhận, sợ cái rắm, tí nữa tặng đội trưởng hai chai rượu, mình lấy tiền là được.
Lại nghĩ đội trưởng nói quá chuẩn, nhận thì cứ nhận, trở mặt thì cứ trở mặt , đây mới là bản sắc hình cảnh.
Giản Phàm chân nhún nhảy về văn phòng, làm cảnh sát tới hôm nay mới hiểu giá trị bộ cảnh phục, năm vạn kia bỏ ra mua nó, chẳng bao lâu là thu lại cả vốn lẫn lãi.
Đáng!
Mọi thứ như đang thay đổi một cách lặng lẽ.
Trên đời này lái xe gì ngầu nhất? Xe đuả? Xe độ? Đều không phải, mà là xe cảnh sát.
Đừng có mà không tin, vứt đó không sợ mất, dám vượt đèn đỏ, dám lái quá tốc độ, không sợ tra xét trên đường? Xe gì so được với xe cảnh sát.
Chuyện này Giản Phàm có cảm thụ rất sâu, dần dà công việc này không thấy vất vả và nguy hiểm nữa, ngược lại càng ngày càng thấy nó mang lại nhiều mới mẻ và tự tin, đặc biệt lái xe cảnh sát, lại hồ đồ nhận cái phong bì, cảm giác mình đi theo con đường này khá chuẩn. Sự tự tin từ nhỏ bị mẹ cùng thi cử đả kích, ít nhiều quảy lại.
Chỉ cần đặt vào đúng vị trí, chẳng ai vô dụng hết.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng mà lần đầu tiên nhận tiền vẫn hơi sợ, mấy ngày liên cho phong bì trong lòng không dám tiêu, dù sao đây là thứ tiền không minh bạch. Liền mấy ngày không nhìn thấy cái đầu hoạt kê của Đường Đại Đầu, Giản Phàm dần yên tâm, xem ra số tiền này mang họ Giản rồi.