Chương 050: Không khí u ám. (2)
Khúc rẽ giữa cầu thang nổi tầng 2 với tầng 3 của chi đội điều tra hình sự Đại Nguyên, hai cảnh sát đứng hút thuốc nhìn ngoài sân hôm nay thêm vài chiếc xe, đều là xe trên tỉnh xuống.
Một người tặc lưỡi:” Vụ này sẽ ầm ĩ khá lâu đấy, chàng trai Giản Phàm đó đúng là tai họa.”
“ Ha ha, cứ tưởng Trương Kiệt của đội trọng án tệ lắm rồi, không ngờ lại còn xuất hiện người tệ hơn, một mình dám nổ súng chống lại tám, không biết nên gọi là điên rồ hay ngu ngốc.” Người còn lại liên tục lắc đầu:” Đám người thực địa đó không quản nổi!”
“ Nổ súng là chuyện nhỏ, còn vấn đề lớn hơn, nơi đó là Thịnh Đường, đó mới là chuyện lớn, trước kia vốn có tin đồn cậu ta có dính líu không rõ ràng với người Thịnh Đường rồi.”
“ Không thể nào, cậu ta mới làm cảnh sát một năm mà.”
“ Nhầm sao được, tôi tận mắt thấy cậu ta từ xe của Đường Đại Đầu xuống, cố tình xuống xe cách chi đội một quãng, nếu không có gì mờ ám vì sao ... a chị Hồ!” Người kia đang nói nhìn thấy Hồ Lệ Quân đi lên, vội vàng dừng nói:
“ Đừng có đi lan truyền chuyện đồn thổi sau lưng đồng nghiệp.” Hồ Lệ Quân nghiêm khắc mắng, hai người kia ríu rít vâng dạ rồi chạy mất, đó là đám người làm việc cơ quản, thời gian rảnh rỗi nhiều, thích ngồi lê đôi mách. Cô cũng không phải lần đầu nghe tin đồn về quản hệ giữa Giản Phàm với Thịnh Đường, thực hư chưa nói, nhưng chắc chắn làm vấn đề lần này của Giản Phàm thêm trầm trọng, cô lo lắng chuyện này từ lâu, đã bảo Giản Phàm đừng hành động một mình rồi, cậu ấy vẫn khinh suất như vậy ..
Tuyết rơi xuống từ sáng tới trưa, mặt đất trắng xóa còn bầu trời bao phủ một màu xám xịt tới ngột ngạt, nhiệt độ đột nhiên giảm mạnh, khiến san chi đội bao phủ một lớp tuyết, mười mấy cỗ xe cảnh sát sắp thành một màu trắng.
Trong phòng hội nghị tầng 5, hội tụ tổ chuyên án 1226, chủ nhiệm Hạ từ tỉnh xuống đang phụ tránh điều phối nhiệm vụ các bên, chỉ ảnh Đường Đại Đầu trên màn hình:
“ ... Căn cứ vào mật báo nội bộ, tin tức của Giản Phàm tới từ người này, Đường Thụ Ngư, biệt hiệu Đường Đại Đầu, là người có tiền sự gây thương tích. Trải quả tìm hiểu, lần đầu tiên bắt Tiết Kiến Đình, tấy trong mà Giản Phàm dùng cũng là người của hắn. Sau khi xảy ra vụ án buôn lậu cổ vật 1226, vì nhanh chóng tìm được kẻ thao túng phía sau, căn cứ vào kiến nghị chi đội và đại đội một, chúng tôi đã lập kể hoạch nhử mồi, thả kẻ liên quản tương đối nhẹ trong vụ án Tiết Kiến Đỉnh rằ, đồng thời tiết lộ tin tức, theo phán đoán của tôi, bất kể ai là kẻ thao túng đằng sau, muốn thanh trừng nội bộ, xem tìm tới kẻ tiết lộ thông tin này, cho nên chỉ cần bám sát Đường Đại Đầu, không lo chúng không sa lưới.”
“ Đáng tiếc hành động vào đêm 29 khiến mọi chuyện đổ bề, không ngờ rằng đối phương hành động nhanh như thế, táo bạo xông vào Thịnh Đường bắt người. Càng không ngờ được, vị cảnh sát của đội trọng án một mình khiến nghi phạm bỏ chạy, bị thương hai tên, thiêu cháy một xe tiếp ứng, tình hình cụ thể mọi người xem camera giám sát rồi, còn kích thích hơn phim ảnh ...”
Phía dưới có vài tiếng cười khẽ, nói thế thì đám người kia trình độ cũng chẳng ra gì, mỗi sắc mặt Ngũ Thần Quảng không dễ coi, tỉnh phái xuống thêm 4 người, rõ ràng không tin tưởng khả năng độc lập xử lý vụ án của chi đội nữa, nhưng sự cố gây ra bởi thủ hạ của mình, còn nói gì được đây?
“ Có điều chúng ta cũng không phải là không có thu hoạch gì, mọi người xem.”
Chủ nhiệm Hạ bấm nút màn hình ảnh Tề Thụ Dân, tiếp đó là người tóc dài, đeo kính đen, tiếp đó lại là người râu xồm, cả ba bức ảnh được đặt cảnh nhau, điều khiển chiếu ra tia màu đỏ chỉ vào một số đặc trưng trên khuôn mặt, rồi lồng ba bức ảnh vào nhau, tất cả ngạc nhiên: Cùng là một người.
“ Mọi người không cần phải hoài nghi, ba bức ảnh này đều là một người, đây chính là bộ mặt thật của Tề Thụ Dân, nguyên quán Vân Thành. Còn đây là Tề Như, nghi phạm trong vụ án buôn lậu cổ vật bị công an tỉnh Giang Đông truy nã. Còn đây là ảnh được Interpol cung cấp, nghi phạm lửa đảo đồ cổ, quốc tịch Saint Kitts ... Ba người này, tới tận tối hôm quả chúng tôi nhờ hiện trường mới phát hiện là một, nói cách khác trong tỉnh ta tồn tại một tập đoàn đào trộm mộ, buôn lậu cổ vật gần 20 năm ... Mọi người lại xem cái này.”
Trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt già nuả, nhưng có vài phần tương tự với ba người trước đó.
“ Có lẽ mọi người xâ lạ với người này, ông ta là Tề Thanh Đồng, biệt hiệu Tề Lão Tứ, bị xử bắn vào thập niên 80 vì tội buôn lậu cổ vật và đào trộm mộ. Mọi người có thể không biết ông tắ, Quách Trí Dũng chính là đệ tử chân truyền của ông tắ, cha của Tề Thụ Dân, hơn nữa Trình Thành Thắng bị đội trọng án bắt vào 4 năm trước cũng có liên quản tới Tề Thụ Dân. Mười bốn năm trước, Tề Thụ Dân, Trịnh Thành Thắng là đồng bọn cùng bị bắt trong một vụ án buôn lậu cổ vật ... Ăn cứ vào manh mối nắm giữ, tập đoàn này lấy Vân Thành làm cơ sở, lấy Đại Nguyên làm tiền đồn, kiến lập kênh buôn lậu cổ vật, hướng bắc tới Bắc Kinh, hướng nam tới Quảng Đông, Thâm Quyến, Hong Kong rồi ra nước ngoài. Sở trưởng Gian chỉ thị chúng ta phải làm cho sạch, cho triệt đệ, diệt gọn tập đoàn tội phạm này ..”
Tiếng vỗ tấy nhiệt liệt, chủ nhiệm Hạ kết thúc phát biểu, thì thầm với Ngũ Thần Quảng vài câu, Ngũ Thần Quảng gõ bàn ra hiệu mọi người yên tĩnh, công bố phương án cụ thể:” ... Căn cứ vào chỉ thị của cụ thành phố và sở tỉnh, tổ chuyên án chúng ta có ba nhiệm vụ, thứ nhất, đối với tập đoàn tội phạm do Tề Thụ Dân cầm đầu, áp dùng phương châm vây mà không bắt, tập đoàn này đã gây án thời gian dài, thành phần phức tạp vượt ngoài dự đoán, trước tiên là đào sâu tìm hiểu, sau đó mới bắt, muốn bắt là bắt cho chúng không chối cãi được. Thứ hai, sở đã thông báo cho hải quản và các cửa cảng xuất ngoại, Tề Thụ Dân bất kể hóa trang ra sao cũng không thể xuất cảnh được. Sự kiện ở Thịnh Đường sẽ được phát biểu công khai là va chạm giữa tổ chức tội phạm, tạm thời chúng ta không truy bắt Tề Thụ Dân, để hắn buông lỏng cảnh giác, thuận tiện điều tra. Thứ ba, tập đoàn này ước chừng còn cất dấu rất nhiều văn vật, hơn nữa không ngoại trừ trong nội bộ chúng ta có ô dù bảo vệ cho chúng, nhiệm vụ trọng tâm vẫn vậy, quét sạch cả tập đoàn tội phạm này và ô dù bảo vệ của chúng ...”
Mặc dù nói những lời sáo rỗng hơi nhiều, nhưng lại lần nữa được vỗ tấy rào rào, phương châm đã có, bố trí các bước sẽ đơn giản, chẳng quả là điều tra, giám sát mà thôi. Hội nghị bắt đầu từ 9 giờ sáng tới 12 giờ 15 mới kết thúc, tắn hội ai nấy tranh thủ rời hội trường, Ngũ Thần Quảng tranh thủ tới chỗ mấy vị ở tình xuống, nhỏ giọng hỏi chủ nhiệm Hạ:” Chủ nhiệm Hạ, bên trên có chỉ thị xử lý đồng chí kia của chúng ta ra sao không?”
“ Anh nói tới Giản Phàm à?” Chủ nhiệm Hạ nhíu mày:
Ngũ Thần Quảng gật đầu:” Phó cục trưởng Tiêu nổi trận lôi đình, dứt khoát muốn nghiêm trừng, nói cậu ta đã tái phạm quá nhiều lần, không thể bỏ quả. Cục trưởng Lương thì bảo tôi hỏi ý kiến lãnh đạo trên tỉnh.”
“ Lại ném khoai nóng lên người tôi đấy à? Chi đội trưởng Ngũ, tôi không phục cán bộ cơ sở các anh không được, đi chơi hộp đêm đem theo súng, gặp chuyện không báo cáo tổ chức mà nổ súng, tôi lần đầu tiên mới nghe thấy có cảnh sát như vậy đấy. “ Chủ nhiệm Hạ không vội tỏ thái độ, nhưng ý tứ không có thiện cảm gì với Giản Phàm: