Chương 049: Không khí u ám. (1)
Rầm, cửa bật mở, Giản Phàm còn chưa kịp suy ngẫm lời của Tằng Nam thì Ngũ Thần Quảng mặt hầm hầm xông vào, theo sau là Tần Cao Phong, Trương Chí Dũng và chủ nhiệm Hạ, ai nấy mặt âm u, ngoài hành lang là đặc cảnh chạy rầm rập. Ngũ Thần Quảng trước tiên là quản tâm tới thương thế của Tằng Nam trước, sau đó quảy sang vung tấy tát Giản Phàm, Giản Phàm nhanh nhẹn né ngay.
“ Mọi người xem, đây chính là anh hùng tối nay, về đội, viết báo cáo sự tích anh hùng của cậu, chi đội sẽ báo lên trên, đợi mà lĩnh thưởng đi.” Ngũ Thần Quảng mắt trợn lên nói:
Rõ ràng là nói ngược, Giản Phàm nhìn cả đám người tức giận không chỗ phát tiết, đoán chừng là vì thất bại trong gang tấc, Giản Phàm cũng có chút giận, cứ tưởng được người ta coi trọng, đến cùng vẫn là con tốt thì bị lợi dụng. Tuy y biết mình vô tình gây họa rồi chẳng quá áy náy, lấy cớ câu nói vừa rồi của Ngũ Thần Quảng, không giải thích gì hết xoay người bỏ đi luôn ...
“ Cậu định cứ thế mà đi à?” Chủ nhiệm Hạ lạnh lùng lên tiếng:
Giản Phàm quảy sang, nhìn cả đám lãnh đạo lớn nhỏ lẫn đồng đội nhìn mình với ánh mắt bất thiện, biết lần này nguy rồi, song không chịu tỏ ra yếu thế, tự giác đưa tấy vào áo lấy súng ra đặt lên bàn, hai tấy đưa tới phía trước, lạnh lùng hỏi:” Có định còng không?”
Thấy không ai trả lời, nhìn Tằng Nam một cái đi thẳng, Ngũ Thần Quảng thở phì phò tức tối tấy chỉ ra một lúc mà không nói lên lời, những người khác chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán.
“ Dì Mai, cháu là Hồng Hạnh ạ, cám ơn dì, cháu nhận được rồi ... Cháu hỏi rồi ạ, Giản Phàm thời gian tới có nhiệm vụ, không thể liên lạc với bên ngoài ... Vâng, đành chịu ạ, tính chất công việc của bọn cháu là thế, dì cứ yên tâm, cháu nhất định chuyển lời để anh ấy gọi điện thoại về nhà ... Vâng, có thời gian cháu cùng Giản Phàm về Ô Long thăm dì ...” Ở một bên hành lang rộng rãi của cục công an thành phố, Dương Hồng Hạnh gọi điện xong ôm ngực thở phào, nói dối khiến cô áy náy không đành lòng, hiện giờ không thể không phục bản lĩnh nói dối không cần quả đầu suy nghĩ của Giản Phàm:
“ Hồng Hạnh, sao rồi?” Ở bên có tên béo siêu cấp thò đầu hỏi, chính là Phí Sĩ Thanh:
Hôm đó từ Thịnh Đường trở về, đợi mãi không thấy có tin tức gì, Phí Sĩ Thanh tìm hai ngày rồi mà không cách nào tìm thấy Giản Phàm, gác cửa chi đội chỉ nói không có mặt rồi đuổi đi, cả Tiêu Thành Cương cũng tránh mặt, không còn cách nào đành phải đi tìm Dương Hồng Hạnh.
“ Sĩ Thanh, anh về đi.” Dương Hồng Hạnh chỉ biết nói một câu như vậy rồi xoay người định đi:
“ Này này, không tìm thấy người, tôi làm sao mà về được?” Phí Sĩ Thanh vội vàng chặn đường Dương Hồng Hạnh:
“ Giờ anh ấy bị đốc sát giam rồi, không ai gặp được hết, anh đợi cũng uổng công.” Dương Hồng Hạnh chỉ nhà chiêu đãi bên cạnh thị cục:” Ở đó, trong thời gian thẩm tra, không cho phép thăm hỏi, không cho phép có bất kỳ liên hệ nào với bên ngoài, chúng tôi cũng không được gặp.”
“ Hả? Bị giam? Có phải là ...”
“ Là sao?”
“ Là phạm sai lầm rất lớn, bị bị, cái đó ...” Phí Sĩ Thanh khẩn trương nói năng lẫn lộn, hai người từ nhỏ phạm sai lầm không đổ cho nhau thì đổ lỗi cho người khác, giờ Oa cả bị thẩm tra, mình thì lại chẳng sao cả, lòng không yên. Chuyện nội bộ cảnh sát, hắn không hiểu, sợ đêm đó đánh nhầm người.
“ Không sao đâu.” Dương Hồng Hạnh khuyên nhủ:” Anh ấy vào đó mấy lần rồi, mặt dày lắm, cứ yên tâm về Ô Long đi, có tin tức tự nhiên sẽ biết ngay.”
Nói xong câu này Dương Hồng Hạnh không muốn ở lại thêm nữa, vội vàng rời đi.
Trong hành lang vắng vẻ chỉ còn mỗi một tên béo, tên béo cứ đứng đó lòng càng thêm ẩm đạm, má ươn ướt, lành lạnh, xịt mũi một cái đưa tấy lau đi.
Không phải khóc, mà là trời đổ tuyết thôi.
Khi tuyết nhỏ rơi xuống bị từng cơn gió mạnh thổi bay khắp nơi, cả Đại Nguyên bị một màu trắng xâm chiếm, giao thông tức thì trở thành vấn đề lớn, cảnh sát giao thông huy động hết lực lượng tỏa khắp con đường, trời sáng mà đèn đường, đèn xe, đèn các khu nhà đều bật lên.
Tương Địch Giai xuống xe tắxi, nhanh chân chạy lên bậc thềm của bệnh viện vũ cảnh, xuýt xoa dậm chân mấy cái, phủi tuyết trên người, đi vào xem sơ đồ bệnh viện, sau đó tới thẳng gian phòng bệnh ở tầng ba.
Phòng bệnh đơn sơn trắng, đơn giản sạch sẽ, Tằng Nam nằm trên giường, hai chân treo lên, buồn chán xem tạp chí thời trang rằy Li, bất ngờ thấy Tương Địch Giai đẩy cửa đi vào, vui vẻ nhổm dậy:” Chị Tương, hôm nay không tới lớp yoga sao?”
“ Chuyên môn tới thăm em.” Tương Địch Giai đặt túi hoa quả lên tủ thấp ở đầu giường, thấy khí sắc Tằng Nam không tệ, kéo ghế ngồi bên giường, bóc quả chuối tiêu đưa tới tận miệng, nhìn hai chân Tằng Nam băng bó rất dày, trách:” Xem em kìa, đi đứng thế nào mà bất cẩn như thế, mà kẻ nào cũng thật thất đức, ném chai thủy tinh bừa bãi như vậy.”
Tằng Nam đang ăn chuối bị nghẹn vỗ vỗ ngực mấy cái mới nuốt xuống được, chỉ ậm ừ ứng phó, thấy Tương Địch Giai lo lắng, nói:” Chị đừng lo, không sao đâu, cơ bản lành rồi, em chuẩn bị ra viện.”
Nói tới đó di chuyển đề tài, không dám nói tới chuyện thương tích, Tằng Nam mới đầu quả lại với Tương Địch Giai là có mục đích, nhưng càng tiếp xúc, càng thấy xấu hổ, so với cô, Tương Địch Giai không khác gì một tờ giấy trắng, có một số chuyện, một số lời, không cách nào nói ra khỏi miệng.
Hai người nói chuyện, rõ ràng đều để lòng dạ chỗ khác, Tương Địch Giai có chút khó mở miệng:” Nam Nam, Giản Phàm có tới thăm em không?”
“ Không, làm sao thế? Anh ấy không ở cùng chị à?” Tằng Nam cố ý hỏi, để che dấu khả năng bị lộ, còn hỏi:” Chị gọi điện chưa?”
“ Cậu ấy tắt máy.”
“ Cũng không ở nhà à?”
Tương Địch Giai khẽ nhíu mày lắc đầu:” Không.”
Tằng Nam tỏ ra thoải mái:” Vậy ở đơn vị rồi, cảnh sát bọn họ đôi khi bận lắm.”
“ Cũng không, chị tới hỏi rồi.” Trương Địch Giai lo lắng ra mặt:
“ À .. Vậy em biết rồi, bọn họ là đội trọng án, thường xuyên có nhiệm vụ đặc thù, một khi chấp hành nhiệm vụ là phải tắt máy, không cho về nhà, cắt đứt liên hệ với bên ngoài. Chị Tương, đừng lo, kiên nhẫn chờ đợi.” Tằng Nam an ủi, bây giờ cô cũng không biết tung tích Giản Phàm, nhưng hẳn là bị giam trong phòng tối nào đó viết kiểm điểm rồi:
Tương Địch Giai thất vọng thở dài, có chút không biết phải làm sao, lại có chút tự trách lẩm bẩm:” Đều tại chị, cậu ấy đã không muốn làm cảnh sát nữa rồi, chính vì chị khuyên nên mới quảy trở lại ... Sớm biết như thế không bằng từ chức cho xong, lúc thì bị thương, lúc thì mất tích ...
Tằng Nam nhìn Tương Địch Giai buồn thảm, nhớ tới cái tên làm Thịnh Đường rối tung còn không biết thẹn muốn chi phiếu cảm tạ, một bên là con ngựa bất kham, một bên là cô gái ôn nhu lương thiện, bỗng nhiên nói:” Chị Tương, có lời này không biết em có nên nói với chị không?”
“ Sao thế?” Tương Địch Giai ngạc nhiên:
“ Thế này, công việc của Giản Phàm vốn đã không bình thường, không chỉ chẳng có giờ giấc gì, tính chất cũng phức tạp, lại thêm cả tính cách của Giản Phàm nữa, không chịu an phận, chị muốn có một cuộc yên ổn là không thể, cứ vài ba bữa lại chạy đi chạy lại tìm anh ấy thế này” Tằng Nam mập mờ nói:
Tương Địch Giai nhìn Tằng Nam với ánh mắt vô cùng kỳ lạ, một lúc sau nửa đùa nửa thật trêu:” Nam Nam, không phải em có dụng tâm khác đấy chứ, chị biết em thích Giản Phàm đấy nhé.”
Tương Nam giật mình chối luôn:” Làm gì có chuyện đó.”
“ Đừng nói dối, ánh mắt em nhìn Giản Phàm rất đặc biệt, chị nhận ra lâu rồi, em càng vội vàng phủ nhận càng khẳng định thôi. Mặc dù Giản Phàm có chút giống đứa trẻ con không thể lớn, trên người có đống tật xấu, nhưng cũng có rất nhiều ưu điểm, hóm hỉnh, nhiệt tình, đối xử với người khác bằng chân tình, còn nấu ăn giỏi nữa ... Em không cần khẩn trương, chàng trai như thế mà không có vài cô gái thích mới là lạ đấy ...” Tương Địch Giai tủm tỉm cười:
Tằng Nam nghe đánh giá vô nguyên tắc của Tương Địch Giai, chỉ biết cười khổ:” Thôi, chị thích thì cứ thích ... Coi như em chưa nói.”