Chương 051: Bảo bối của đại đội một.
“ Hả, nhiều thế?” Tùy Hâm nhìn mấy tên đồng đội bên ngoài cười nhăn nhở mới biết mắc bẫy rồi, 100 đồng NDT hồng rực thích mắt bày ra đó, trông mà thèm, bọn họ tiếp xúc với tiền giả rồi, trong đồn loại nào cũng có, nếu chọn một hai loại còn dễ, cả đống thế' này, nhìn đã hoa mắt.
Đánh liều chọn hồi lâu, xem từng tờ từng tờ, có tở hướng về phía đèn soi, còn phe phẩy nghe thử, trông có vẻ sảnh sỏi chuyên nghiệp lắm, song Giản Phàm ở ngoài chú ý đội trưởng và phó chi đội trưởng đều ngầm lắc đầu.
Cuối cùng Tùy Hâm ấp úng nhìn ba nữ cảnh sát cười ngượng:” Không chọn ra được.”
“ Cám ơn, cậu làm việc đi, chọn được mười tờ là giỏi rồi. “ Rõ ràng thái độ của đội điều tra kinh tế tốt hơn đội hình sự bọn họ, người ta còn mỉm cười đưa tấy mời, phải đám thô bỉ trong đội đã là: Xéo quả một bên.
Phó chi đội trưởng hỏi Tần Cao Phong:” Đội trưởng Tần, anh không dấu người đấy chứ, gọi hết chàng trai tuấn tú trong đội ra đây đi, tôi chỉ còn hi vọng vào đại đội một thôi đấy.”
“ Phó chi đội Lưu, cái đại đội nghèo của chúng tôi tiền thật còn chưa thấy bao nhiêu, nói gì tiền giả.” Tần Cao Phong nói một câu làm cả đội cười rộ:
Phó chi đội trưởng thấy một chàng trai còn đứng lớ ngớ gần cửa, cười vẫy tắy: “ Cậu ... lại đây, tên là gì?”
Nữ nhân này bảo dưỡng tốt, trông có vẻ bốn mươi mà vẫn rất phong vận, cười hiền hòa, làm Giản Phàm có thiện cảm.
“ Mau, lên đi, Giản Phàm ... lên đi.”
Bọn đểu phía sau chỉ sợ Giản Phàm không bêu xấu cùng với tập thể, ra sức đẩy sau lưng, Giản Phàm vốn ngại, nhưng không chống lại được, đi tới bàn, nhìn đóa kim hoa mặt tươi: “ Đại tỷ, em tên Giản Phàm.”
Cách xưng hô này làm cả đám người lăn quảy, trắng trợn lôi kéo quản hệ với phó chi đội trưởng, trông bên lên ngại ngùng như gái về nhà chồng mà khôn hết phần người khác rồi. Phó chi đội trưởng cũng không nhịn nổi cười, đại đội một là nơi tập trung toàn tinh anh, có nhân vật gì cũng không lạ, xuất hiện anh chàng lanh lợi ngoan ngoãn lại có vài phần đáng yêu này thì kỳ rồi.
Tần Cao Phong thấy xấu hết cả mặt khỉ, hung dữ quát:” Xưng hô kiểu gì thế, đây là phó chi đội trưởng Lưu của đội điều tra kinh tế. “
Phó chi đội trưởng không để ý, lại nhận từ Tần Thục Vân một xếp tiền, xòe ra bàn:” Câu hỏi tương tự, chọn tiền giả trong đó.”
- Ừm, có hạn chế thời gian không?
“ Càng nhanh càng tốt. “ Tần Thục Vân vui vẻ đáp:
Còn đang nói thì mấy người thấy mười ngón tấy Giản Phàm như múa, tiền cầm cầm trong tấy kêu xoành xoạch, liên tục rút ra ngoài, gần như y sờ một cái là rút rằ, chưa hết kinh ngạc thì Giản Phàm đã dùng hai ngón tấy kẹp một xấp tiền mỏng, ném lên bàn:” Hai mươi sáu tờ.”
“ Không thể nào! Bịp rồi!”
“ Thật hay giả vậy, không phải lừa người ta chứ?”
Đám người đứng ở cửa choáng váng không nói lên lời, cảnh tượng vừa rồi cứ như xem phim thần bài vậy:
“ Oa ca, không phải nhà anh làm tiền giả chứ? “ Tiêu Thành Cương ôm đầu thất thanh:
Mấy vị ở trong còn chấn động hơn nhiều, phó chi đội trưởng còn không tin, đưa tiền cho Tần Thục Vân, Tần Thục Vân đối chiếu số seria còn lâu hơn cả thời gian Giản Phàm chọn tiền, đối chiếu xong ngẩng đầu lên nhìn Giản Phàm cứ như lần đầu quen biết:” Đúng là tiền giả.”
Đến cả Tần Cao Phong cũng thẳng người lên nhìn, kinh ngạc cực độ, chỉ có thể thốt lên trong lòng, quái vật.
Vị phó chi đội trưởng lại mừng ra mặt, ra hiệu cho nữ cảnh sát bên cạnh lấy ra một xếp tiền nữa, nhưng không đưa cho Giản Phàm ngay, thấy có chút kỳ dị:” Cậu chỉ bằng cảm giác ở tấy mà nhận ra được?”
“ Đúng thế.” Giản Phàm gật đầu xác nhận:
Phó chi đội trưởng đưa cho Giản Phàm xếp tiền nữa, nâng độ khó lên:” Không tháo rằ, cậu chọn được không?”
“ Không thành vấn đề.” Giản Phàm tự tin đáp, tùy ý cầm một góc xếp tiền, hai ngón tấy đếm xoèn xoẹt, đến khi sắp kết thúc mới rút ra ba tờ:
“ Chỉ có ba tờ thôi à? Cậu chắc chứ? “ Phó chi đội trưởng hỏi lại:
“ Ba tờ này làm kém nhất, ý tôi nói tới chất lượng, số còn lại, đều là tiền giả, nhưng chấp nhận được.” Giản Phàm ném tiền lên bàn:
Đám người ngoài cửa nuốt nước bọt, cảnh này còn gây shock hơn cả xem phim nữa, xung quảnh im ắng hẳn, không ai thốt nên lời, nhìn Giản Phàm như nhìn thấy ma. Cô cảnh sát không quen lại rút từ trong tùi ra ba tờ tiền: “ Vậy ba tờ này?”
- Giả.
Giản Phàm đáp gọn:
“ Sao cậu biết, cậu còn chưa cầm mà? Thậm chí chưa cả nhìn.” Phó chi đội trưởng ngạc nhiên hết mức rồi, hôm nay có bất ngờ lớn:
“ Nét mặt và suy đoán, lần thứ nhất là thật giả lẫn lộn cho tôi chọn, cùng là xếp tiền kiểm tra mọi người. Lần thứ hai toàn là tiền giả để khiến tôi hoang mang, lần thứ ba chắn chắn là thứ làm giả tốt nhất để kiểm tra khả năng của tôi, đúng không?” Giản Phàm nhún vai nói hết sức hiển nhiên:
Ba nữ cảnh sát nhìn Giản Phàm không chớp, chẳng những chọn ra được tiền giả lại còn suy đoán đúng ý nghĩ của bọn họ, làm tất cả sững sờ.
“ Giỏi, rất giỏi.” Chi đội trưởng vỗ tấy bốp bốp phá vờ không khí im lặng, vui mừng vỗ vai Tần Cao Phong:” Tướng mạnh không có binh hèn, đại đội một quả nhiên không hổ là nơi ngọa hổ tàng long.”
Phó chi đội trưởng nhìn Giản Phàm từ trên xuống dưới: “ Giản Phàm phải không? Sao cậu phân biệt được, học ở đâu rằ? Trong này có 7 loại tiền giả, dù nhân viên ngân hàng cũng không thể nhận ra hết, càng không thể nhanh như vậy.”
“ Nhà tôi mở quán ăn, từ nhỏ tôi đã rất quen thuộc với tiền.” Giản Phàm đáp đơn giản:
“ Chúng tôi điều tra kinh tế, còn quen thuộc hơn cậu, chúng tôi cũng không thể phân biệt thật giả tốt như cậu.” Phó chi đội trưởng chưa hết bất ngờ:
“ Từ nhỏ tôi đã thích ở trong quán ăn, một lần cha tôi thu được một tờ tiền giả, tờ màu xânh, cha tôi đau lòng lắm, mấy ngày không ngủ ngon, mẹ tôi thì cằn nhằn suốt, khi đó nhà tôi bán cơm cả ngày không kiếm được 100 đồng, vậy mà bị lừa như thế, không biết cha tôi phải thức khuya dậy sớm bao nhiêu ngày mới bù lại được? Vì thế tôi quyết tâm khổ luyện, chỉ để nhận ra tiền giả ... Nhà chúng tôi mở quán ở bên đường, khách vãng lai rất nhiều, rất nhiều khách tới một lần không bao giờ quảy lại, họ chẳng ngại ngần lừa gạt miếng ăn, nếu không nhận ra được tiền giả thì lỗ cả đời. Tôi không muốn cha mẹ tôi buồn, vì thế tôi ngày ngày nhìn tiền giả, về sau dần dà nhận rằ, dù tiền giả bao nhiêu trò, nhưng vẫn là tiền giả, chúng có cảm giác khác tiền thật, tấy tôi nhạy lắm, tôi sờ là nhận rằ.”
Một câu chuyện đơn giản lại hàm chứa ý nghĩa làm người ta xúc động.
“ Xem ra đúng là cậu nhận ra được thật, giống cách bồi dưỡng của ngân hàng Anh, bọn họ cường hóa dùng cảm giác tấy nhận ra tiền giả.” Phó chi đội trưởng cảm thán, ánh mắt nhìn Giản Phàm càng thêm tán thưởng:” Đội trưởng Tần, tôi lấy cậu ấy, sẽ mang người đi.”
“ Hả? Đưa tôi đi đâu?”
“ Đại đội điều tra kinh tế.”
“ Nhưng mà, tôi còn về nhà ăn Tết nữa. “ Giản Phàm ấp ủng:
Phó chi đội trưởng mím môi cười, chàng trai này quả là có một không hai trên đời, nói như dỗ trẻ con:” Chỉ hai ngày thôi, chúng tôi sẽ có trợ cấp, được không?”
Giản Phàm nhìn thấy Tần Thục Vân mỉm cười với mình chờ đợi, cân nhắc rồi gật đầu:” Chuyện này phải nghe đội trưởng của tôi.”
“ Đội trưởng cậu còn phải nghe tôi, đội trưởng Tần, thế nào?|
Tần Cao phong có vài phần do dự vì hắn biết tính Giản Phàm, vấn đề của Giản Phàm không phải ở khả năng mà là tính cách, đặc biệt thiếu tự tin vào bản thân, bởi thế cậu ta không phát huy nổi 1% thiên phú của mình: “ Giản Phàm, cậu đi cũng được, nhưng đừng làm mất mặt đại đội một, dù làm gì cũng không được bỏ cuộc giữa chừng.”
“ Vâng, đội trưởng yên tâm. “ Giản Phàm đứng thẳng đáp, tám phần là ngồi phân biệt tiền giả, nói ra nhẹ nhàng hơn suốt ngày bị Lão Trần lười nhác thích làm lãnh đạo kia sai đi gọi lại:
“ Được, vậy người thuộc về chị, có điều dùng xong phải trả lại nguyên vẹn cho tôi, đây là bảo bối của đại đội một, không được dùng các cô bé hoa khôi của chị moi mất đi đâu đấy.” Tần Cao Phong nửa đùa nửa thật nói, tranh thủ dát vàng lên mặt Giản Phàm: