Chương 052: Vác đá đập chân mình.
Người của đại đội một hâm mộ tới đỏ cả mắt, chi đội trưởng và hai cô cảnh sát xinh xắn một trái một phải "áp giải" Giản Phàm đi, lúc quả cửa đám độc thân Quách Nguyên, Tùy Hâm nhìn Giản Phàm với ánh mắt đầy thù hận.
Người ta càng khó chịu Giản Phàm càng sướng, đi quả dương dương đắc ý vẫy tấy tạm biệt, lên chiếc Misubitshi, xe này khá rộng, rộng hơn cái xe của y, chi đội trưởng còn ân cần mở chai nước ngọt mời Giản Phàm, đúng là rơi vào hũ mật rồi.
Hai chiếc xe cảnh sát lên đường, Giản Phàm hỏi: “ Thục Vân, có bao nhiêu tiền giả mà phải chuyên môn tìm người phân biệt thế?”
Tần Thục Vân tới lúc này vẫn còn chưa hết bất ngờ, nhìn Giản Phàm suốt, thời còn học chung với nhau, thực sự không nhìn ra y có gì nổi bật:” Không phải, có một tổ chức làm tiền giả bị bọn em theo dõi, bốn đại đội hình sự, kinh tế, mạng và đặc cảnh liên hợp hành động, anh thật may mắn, bao nhiêu người muốn gặp được sự kiện này mà chẳng được.”
Vãi, không phải ngồi đếm tiền à? Bọn làm tiền giả là hung dữ nhất, Giàn Phàm hỏi vội: “ Vậy chúng ta làm gì?”
Cô cảnh sát bên cạnh sợ Giản Phàm không hiểu, giải thích: “ Chúng tôi cần một cảnh sát trí dũng song toàn cải trang xâm nhập hang hổ, tìm mấy ngày không ngờ ở ngày dưới vành mắt.”
Giản Phàm điếng người, chai nước tuột tấy rơi cạch xuống sàn, vội nhặt lên, khẩn trương nói:” Thục Vân, em lạ gì anh nữa, anh lấy đâu ra trí dũng, định bắt anh đi sao làm chuyện đó sao?”
Tần Thục Vân cũng biết tính Giản Phàm, cố ý trêu:” Hi hi, ai bảo anh không có trí, đoán một cái là trúng rồi, anh chính là người may mắn được chọn đấy.”
Fu-ck U! Giản Phàm muốn đè cô nàng này ra đánh đít tại chỗ.
“ Chàng trai, sợ à? Làm hình cảnh không thể nhát gan được, nếu không phải cậu có bản lĩnh như thế, chúng tôi chẳng muốn đẩy công lao bày ra trước mắt cho người khác. “ Phó chi đội trưởng ngồi ghế trên quảy đầu lại nói:
“ Không sợ, không sợ chút nào. “ Giản Phàm lắc đầu, nói tới bản thân cũng chột dạ, cha mẹ nó chứ, cứ ngỡ bánh trên trời rơi xuống ai ngờ là viên gạch, mà vốn viên gạch này rơi trượt, mình còn nhặt lên tự đập vào đầu:
Đội điều tra kinh tế nằm ở khu khai phát, trước kia vốn là đơn vị nhỏ không đáng kể, có điều mấy năm quả kinh tế phát triển nhảy vọt, vụ án kinh tế theo đó mà nhiều hơn, tầm quản trọng của đội điều tra kinh tế liền thể hiện rằ. Gần như toàn bộ cảnh sát giỏi kỹ thuật cao đều ở đây, nhà mới xe mới hết sức bắt mắt, bầu không khí bồng bột trẻ trung, khác hẳn vẻ u ám trầm uất của đại đội hình sự.
Giản Phàm tới văn phòng của Tần Thục Vân mà hâm mộ, rộng hơn 40 m2, laptop IBM, máy in laser Panasonic, máy fax của Sharp, lại còn có cả điều hòa nhiệt độ, sáng sủa hiện đại. Góc phòng đặt chậu cảnh lá to, hướng nam bắc, thoải mái hơn cái chỗ quỷ quái của mình không biết bao nhiêu mà kể.
“ Cùng là cảnh sát với nhau, so với chỗ của các em, đại đội một đúng là ổ phỉ.”
Hai người Tần Thục Vân cười phì, cô gái còn lại họ Liêm, tuổi phải ba mươi, công tác đã lâu, dọc đường đi rất có thiện càm với chàng cảnh sát điển trai thật thà này: “ Giản Phàm, muốn tới chỗ chúng tôi không? Làm xong vụ án này xin điều chỉnh đi.”
“ Đáng lẽ tôi phải tới đơn vị này từ đầu, tôi học vốn học mậu dịch quốc tế, đưa tới đội hình cảnh đúng là nhầm chỗ.” Giản Phàm ghen tỵ đỏ mắt rồi, có chỗ ngon lành thế này mà không biết:
“ Anh ấy à, thích hợp với chỗ âm u như đội hình sự nhất đấy.” Tần Thục Vân cười khúc khích:
Giản Phàm bất mãn:” Ê, em nói như đại đội một toàn là tội phạm vậy.”
“ Người khác không phải, anh thì phải. “ Tần Thục Vân nháy mắt:” Này, anh và chị Hồng Hạnh sao rồi?”
“ Sao là sao?”
“ Xì, giả ngốc, em hỏi hai người phát triển tới đâu rồi?”
Giản Phàm trừng mắt:” Chả tới đâu cả.”
Tần Thục Vân không moi được tin tức gì có giá trị, thất vọng lắm, trách:” Giản Phàm, anh không có lương tâm, đại tỷ của bọn em vì anh mà yêu cầu tới đại đội một rèn luyện đấy, nếu không thì chị ấy tới đâu chẳng được? Hồi ở trường anh bám chị ấy như thế, sao cơ hội có rồi lại nguội lạnh.”
“ Em không biết rồi, tán gái có ba đại kỵ, đại tỷ của em không tán được.”
“ Là gì?”
“ Chưa từng nghe quả à, ngốc, ba đại kỵ này không chỉ dùng với cô ấy, mà còn dùng với em nữa đấy, lần lượt là: Thỏ không ăn cỏ gần hang, bạn học đồng hương chớ làm càn, đồng chí chớ quấy nhiếu. Đại tỷ của em là bạn học, giờ lại thành đồng nghiệp, đồng chí, chiếm luôn ba đại kỵ, thành thì còn nói được, chẳng may không thành còn chẳng phải loạn à, anh tội gì kiếm phiền phức vào thân.”
“ Nói không sai, Giản Phàm, cậu thật tình táo.” Cô cảnh sát kia hẳn là có kinh nghiệm cười run cả người, tỏ ra hết sức tán đồng:
“ Anh thật là, em nói ...”
Tần Thục Vân dở khóc dở cười, không rõ Giản Phàm đùa hay thật, chưa nói hết thì có điện thoại, đành gác cậu chuyện lại, vâng dạ một lúc dẫn Giản Phàm lên phòng hội nghị khép kín ở tầng ba. Phó chi đội trưởng đứng đợi ở cửa đón Giản Phàm vào trong, nhưng Tần Thục Vân lại ở bên ngoài. Máy laptop đù màu đủ mọi thương hiệu đặt thành cả dãy dài trong phòng, máy chiếu liên tục chiếu hình ảnh lên phông trắng.
Nhận ra hai lãnh đạo, bốn người nam còn lại không nhận rằ, đều tầm bốn năm chục tuổi, mùi thuốc lá nồng nặc, khói mù mịt, tới nơi này không muốn hút thuốc gián tiếp cũng không được. Giờ thì Giản Phàm hiểu vì sao phó chi đội trưởng lại được gọi là đóa kim hoa rồi, vì lên tới tầng cấp này rất ít nữ, toàn là đại lão gia.
“ Cậu ta à?” Một vị đan hai tấy trước ngực, rất uy nghiêm, mặt rỗ lỗ chỗ, thấy phó chi đội giới thiệu mà vẫn nhìn chằm chằm như nhìn tội phạm:” Đã làm nhiệm vụ chưa?”
“ Chưa ạ.” Giản Phàm có chút căng thẳng, lão này còn hung dữ hơn Tần Cao Phong:
“ Đã đơn độc phá án chưa?”
“ Chưa ạ.”
“ Vậy là chưa từng có kinh nghiệm tiếp xúc với những kẻ đó rồi.”
“ Vâng ạ, tôi không có chút kinh nghiệm nào hết.” Giản Phàm mừng thầm, cố tình nhấn mạnh thêm một câu, đây đâu phải là ba hoa phét lác với mấy em gái, nói mình kém một chút, ngu một chút, nói không chừng lãnh đạo phất tấy đuổi đi, ha ha ha, thế là thoát nạn.
Cơ mà cuộc đời có vẻ rất thích chơi xấu Giản Phàm, y cứ khao khát cái gì là y như rằng nó lại xảy ra trái ngược hẳn, ngươi kia không ngờ cao hứng vỗ bàn:” Tốt, chính là cậu, gương mặt mới, người mới, nhìn góc độ nào cũng không giống cảnh sát, ngồi đi!”
Thôi bỏ con mẹ rồi, Giản Phàm lạnh hết cả người, bụng còn nhâm nhẩm đau, chửi rủa không thôi, mẹ nó chứ, lỡ mồm trúng thưởng rồi, sao mà mình đen thế, nhiệm vụ này sao như chuyên môn bày ra để hại mình? Ngu thế mà cũng thích hợp?
Có điều không dám chống đối, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nghe một lúc mới biết đâm đầu vào bãi mìn rồi, đây là vụ đại án, người ngồi đây đều cũng toàn quản lớn, người hỏi y là phó cục trưởng chủ quản điều tra hình sự, họ Trần. Hai vị lãnh đạo chi đội điều tra kinh tế, đội trưởng Lục của đại đội trọng án, một vị lãnh đạo đặc cảnh, người trẻ tuổi nhất của trung tâm chỉ huy giao thông. Phó chi cục trưởng Lưu vốn còn trông giống lãnh đạo, tới đây không đáng kể nữa, thành nha hoàn pha trà rót nước. Lặng lẽ nhìn tư liệu trên bàn, không ngờ vị chi đội trưởng này có tên rất quê mùa ái muội, Lưu Xuân Hoa, Giản Phàm đột nhiên nhớ ra mẹ của Vi Tiểu Bảo cũng tên Xuân Hoa.
Lòng cười thầm, có điều Lưu Xuân Hoa rất chiếu cố, còn rót cho y chén trà, khẽ nói cám ơn rồi chuyên tâm nghe trình bày vụ án.