Chương 052: Dương oai Đại Doanh Bàn. (4)
Đường Tân Thành, ngã tư giao nhau với Tiểu Doanh Bàn, tấm biển ba mặt dựng trên nóc nhà " Món ngon đại chúng Tân Thế Giới" cực kỳ bắt mắt, đứng ở phía đầu đường nào cũng rõ mồn một, lúc nào cũng rất đông khách, sáng sớm mở bán cháo, kinh doanh tận 9 giờ tối. Hôm nay khách vắng tắnh, ngoài sân chỉ có mấy chiếc xe cảnh sát, cửa hiệu mấy trăm mét vuông lác đác phục vụ viên bị cảnh sát tra hỏi, hình cảnh đại đội ba cũng tới, nghiêm trọng rồi.
Hoảng loạn, quản lý cuống cuồng thông báo cho giám đốc, giám đốc báo tổng giám đốc, tổng giám đốc trên đường tới nơi nỗ lực suy nghĩ các mối quản hệ của mình xem ai có thể gỡ được chuyện ngày hôm nay không? Đồng thời sai người nghe ngóng bối cảnh của Thực Thượng, trước đó biết là một nữ cảnh sát nghỉ hưu cùng đám nữ nhân mở quán nên không coi vào đâu. Làm vị tổng giám đốc này khủng hoảng là ít nhiều cũng có quản hệ với đồn công an, đội hình cảnh, vậy mà không ai báo trước một câu, gọi điện không thèm nghe máy.
Muộn rồi sao? Hay là họ chỉ mượn cớ đề vòi vĩnh?
Phó tổng giám đốc Viên Kỷ Binh vội vội vàng vàng tới nơi, vừa đặt chân vào đại sảnh liền choáng váng, đứng hai bên toàn là cảnh sát, còn cả đại đội trưởng đội ba từng uống rượu với nhau, lúc này lại tỏ ra không quen biết mình. Còn chưa hết kinh sợ thì một hình cảnh đi tới giơ ra tờ giấy triệu tập hình sự: “ Viên Kỷ Bình, căn cứ vào khai báo của người bị hại, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quản tới việc tổ chức phá hoại cướp bóc quán ăn nhanh Thực Thượng, giờ chính thức triệu tập điều tra hình sự, đi theo tôi.”
Phó tổng Viên trên 30, cũng thuộc hàng tuổi trẻ thành đạt, thường ngày tinh thần hăng hái lắm, giờ tệ hơn cà gặp sương, để hai hình cảnh một trái một phải kéo đi.
Đội trưởng Cao hoàn thành sứ mệnh, gọi điện thoại báo cáo cho ai đó, vừa mới đi ra khỏi đại sảnh tinh mắt nhìn thấy một chàng trai mặc quần jean xanh lam giặt bạc màu, cùng áo jacket mỏng, trông như công nhân vận chuyển đưng khoanh tấy đứng dựa vào thân cây nhìn về phía này, vội vàng chạy tới khách khí nói:” Giản Phàm, tới xem hả, chính là tên vừa bị đưa đi đấy, đội trọng án các cậu lợi hại thật, thoáng cái đã truy ra rồi.”
“ Tôi đã nói dễ lắm mà, hiện giờ không thiếu kẻ chơi với lửa, bị bỏng tự trách mình thôi.” Giản Phàm cười hết sức sáng lạn thoại mái, lấy thuốc ra mời:
Đội trưởng Cao không hiểu sao có chút khúm núm châm lửa cho Giản Phàm: “ Để hôm khác tôi cám ơn cậu, sáng nay phó chi đội trưởng Lục chuyên môn hỏi tới, nếu tôi không biết gì thì nguy rồi.”
“ A, Lục Béo!”
“ Ặc, cậu gọi thế chứ tôi không dám, anh ấy là cấp trên trực tiếp của tôi, còn bảo tôi hẹn cậu hôm nào tụ tập ôn chuyện cũ.”
Giản Phàm xuả tấy cười: “ Thôi miễn đi, anh ấy ưa gì tôi đâu.”
Chỉ vì vụ án nhỏ người ta chỉ một câu nói điều hết toàn bộ đội trọng án hùng hổ tới, lại cả đại đội một, đội trưởng Cao tất nhiên khách khí không hết, còn chu đáo nói: “ Đám người này không phải ăn chay mà sống đâu, cậu nên cẩn thận, dù sao tiền nhiều thế mạnh ... À phải rồi Giản Phàm, giờ là ông chủ rồi, đổi cách ăn mặc đi chứ, cậu làm thế này quá bằng gài bẫy người ta à, chẳng may đụng chạm vào cậu thành chết oan, đồn trưởng Dương giờ sợ đái ra máu kia kìa ...”
Giản Phàm cười xòa cho quả, ngẩng đầu nhìn tòa nhà thương nghiệp 6 tầng, tầng 1 toàn bộ kinh doanh đồ ăn nhanh, trong mắt Cao Phượng Kỳ, mở được cái hiệu thế này đã là ghê gớm rồi, còn trong mắt Giản Phàm, có mặt tiền thế này kinh doanh mới bõ.
Nói vài câu đội trưởng Cao rồi cáo từ lên xe, liếc nhìn thấy có một nữ nhân từ trên chiếc Audi chạy xuống, đuổi theo truy hỏi, đội trưởng Cao tỏ thái độ làm theo phép công, kiệu lạnh lùng thô bạo của hình cảnh, bỏ lại nữ nhân đó đứng thất thần giữa đường.
Rất xinh đẹp, phải nói là cực kỳ xinh đẹp, chính xác hơn nữa thì trừ chị Tương rằ, Giản Phàm chưa thấy ai xinh đẹp khí chất như vậy. Nhìn không ra tuổi, nhưng hẳn không nhiều, tối đa 30, mái tóc màu nâu đậm tóc uốn lọn to kiểu phương Tây, không chỉ dung mạo xuất sắc, vóc dáng càng thu hút, không phải kiểu manh mai yểu điệu, mà đầy đặn có chút mũm mĩm cực kỳ quyến rũ. Cô gái mặc bộ mặc bộ OL màu kem chính thức, vừa trang trọng mà vẫn tôn lên đường cong gợi cảm, chắc chắn hàng đặt riêng, bằng cái xe kia cho thấy thân phận không kém, chỉ có điều mặt u sầu ảm đạm, nữ nhân buồn thương luôn làm nam nhân dễ động lòng.
Ánh mắt Giản Phàm thì không có tí chút cảm xúc nào, nhớ lại lời đội trưởng Cao, nhìn lại cách ăn mặc không khác gì giai cấp lao động của mình, lại sờ vết xẹo trên má, chắc chắn là giống dân giang hồ hơn là ông chủ.
Trong đại sảnh rộng lớn, đồn trưởng Dương dẫn một đám cảnh sát đông đảo tới vẫn đang bận rộn, lực lượng lớn thế này không thể tùy tiện điều động, điều động rồi là không dễ dàng thu quân.
Giản Phàm từng tới đây ăn thử rồi, chất lượng thì không đáng cho y bình luận, nhưng mà cách đó không xâ là Nhất Trung và tắm Trung, riêng dựa vào số học sinh này đã có nguồn khách khá ổn, chưa nói tới xung quảnh còn có không ít tòa nhà văn phòng, dân văn phòng tới không ít.
Đang suy nghĩ xem bao giờ mới có cái quán lớn thế này thì một hiệp cảnh phụ trách duy trì trật tự nhìn Giản Phàm ăn mặc giống công nhân trong quán, quát: “ Này, đã lấy lời khai chưa?”
Giản Phàm mỉm cười: “ Tôi là người bị hại, tới gặp đồn trưởng Dương.”
“ Đồn trưởng của chúng tôi muốn gặp là gặp à, không phải người của hiệu thì ra chỗ khác, đang tra án. “ Một cảnh sát khác, đoán chừng bị đống nghi phạm làm ù đầu bực bội phất tắy: “ Đi mau.”
“ Khoan đã. “ Bỗng nhiên có một cảnh sát hô lên, là Lý Nhất Chi, vội vàng chạy tới thi thầm với cảnh sát kia vài câu làm hắn kinh ngạc, sau đó hết sức ân cần nói với Giản Phàm: “ Mời đi theo tôi.”
“ Cám ơn. “ Giản Phàm hai tấy đút túi, thong thả đi vào, còn tự nhiên hơn cả ông chủ nơi này:
Lên tới tầng hai, nơi này kinh doanh nhà hàng tự phục vụ, nhìn một cái bật cười, mấy tên đập hộp cơm hôm quả đã bị bắt hết, tên nào tên nấy đứng dựa vào tường đợi tra hỏi, tra hỏi là quá trình rất phức tạp, có thể phức tạp tới mức độ nào? Đồn công an tra án nếu không lật tung nhà anh lên sao có thể nói là vì dân phục vụ.
Vừa thấy Giản Phàm đi tới, đồn trưởng Dương rối rít khoác vai đi ra ngoài, thấy không có ai mới có phần nịnh bợ nói: “ Mắt kém, mắt kém quá, may nhờ anh nhắc nhở, nếu không tôi nguy mất, hôm khác tôi nhất định phải cám ơn.”
“ Là tôi sơ xuất, mới mở cửa chưa kịp đi bái phỏng anh, mời khách phải do tôi mời chứ.” Giản Phàm khẩu thị tâm phi, dù sao cũng hiểu cảnh sát cơ sở khó khăn, không để bụng, quả loa vài câu đi thẳng vào chủ đề: “ Đồn trưởng Dương, chuyện này xử lý ra sao?”
“ Thế nào cũng phải xử phạt trị an, nếu thông đồng cướp bóc thì càng nghiêm trọng. “ Đồn trưởng Dương rất nghiêm túc, trấn an Giản Phàm: “ yên tâm, ít nhất khiến chúng bồi thường tổn thất cho anh, đám người này quá thiếu ý thức pháp chế rồi, giữa ban ngày dám tổ chức người gây sự ... Anh yên tâm, không nhẹ nhàng cho chúng được.”