Chương 053: Dương oai Đại Doanh Bàn. (5)
“ Đồn trưởng Dương, tôi có kiến nghị thế này, anh nghe xem sao nhé. “ Giản Phàm dẫn đồn trưởng Dương đi ra cửa sổ, từ đây nhìn thấy mấy chiếc xe hàng đỗ ở sân sau, bắt đầu dẫn dắt: “ Chuyện này hôm quả rất rõ ràng, đầu tiên Viên Kỷ Bình kiếm người đi đánh trận đầu, sau đó lại phái một số người trong công ty tiếp ứng, ném hộp cơm bẩn cố ý khiến khách hàng của chúng tôi hiểu lầm, đúng không?”
“ Không sai, không sai, chúng tôi tra ra 3 đầu bếp, 2 bảo an, đều của Tân Thế' Giới. “ Đồn trưởng Dương đương nhiên phụ họa, nghe đội trưởng Cao ám thị, chuyện này bên trên chắc chắn hỏi tới, làm sao dám sơ suất, vị này cũng thật là, có thân có phận mà ăn mặc như công nhân lao động, không phải chuyên hại người ta à? Bất tri bất giác chung suy nghĩ với đội trưởng Cao.
“ Nhưng anh còn bỏ sót một phương diện quản trọng. “ Giản Phàm đột nhiên nghiêm mặt:
“ Là gì? “ Dương Tranh thất kinh, giờ không xảy ra thêm vấn đề gì là hắn thắp hương vái trời rồi:
“ Anh nghĩ xem từ đây tới chợ nhân lực mấy km, bọn chúng đến và đi đều rất nhanh gọn, chứng tỏ điều gì, chứng tỏ chúng đi xe. “ Giản Phàm nói xong chỉ xe hàng: “ Đó là công cụ gây án quản trọng mà anh bỏ sót, chính là mấy cái xe kia, cho người vào khoang xe rất thuận tiện, hai mươi mấy người, chắc chắn là dùng cả hai xe.”
“ Có lý ...” Đồn trưởng Dương thấy lý do rất đầy đủ, nhưng càng ù ù cạc cạc, người đã bắt được rồi còn quản tâm tới xe làm gì, vị này có thù với mấy cái xe sao:
“ Xử lý người là chuyện nhỏ, xử lý công cụ gây án mới là chuyện lớn, phải giữ công cụ gây án, như thế tương lai xử phạt cũng dễ, chứ anh bắt vài người, họ thuê người khác, không thèm để ý tới anh nữa thì sao? Nhưng giữ xe rồi, lại chẳng ngoan ngoãn tới đồn nộp phạt?” Giản Phàm nghiêm túc nói một chuyện rất nghiêm túc:
Dương Tranh gật gù liên hồi, con mẹ nó đúng thế thật, thời buổi này xử phạt trị an cũng không dễ chấp hành, khó hơn làm ăn, giữ xe là có chỗ dựa mà phạt rồi, mỗi cái xe kia chắc già phải 10 vạn chứ không ít, ai mà bỏ được, không ngoan ngoãn tới nộp phạt mới là lạ:” Nhất định, nhất định phải giữ công cụ gây án.”
Giản Phàm mục đích đã đạt, cười ha hả:” Đồn trưởng Dương, anh làm việc đi, tôi không quấy rầy nữa.”
Dương Tranh sao không nhìn ra Giản Phàm cố ý chơi chiêu, không trách người ta được, còn rất biết ý kiếm cho y một lý do đàng hoàng: “ Cám ơn ông chủ Giản nhắc nhở, thiếu chút nữa chúng tôi để phần tử bất pháp lợi dụng sơ hở, sẽ giữ, sẽ giữ.”
Giản Phàm được đồn trưởng Dương đích thân tiễn ra tận cửa đại sảnh, sau đó nghe hắn quát người tạm giữ xe, rõ ràng cố ý nói cho minh nghe, nhìn đồng hồ đã 9 h 40, hôm nay xem như đã thắng trọn bàn rồi, vừa đi vừa ngả mặt cười.
Đám ngốc đó rơi vào bẫy ngon ơ.
Giản Phàm trở về Đại Doanh Bàn, từ xâ nhìn một người áo đỏ rực ống tấy xanh biếc, hông to như thùng phi, đầu to như cái đấu, đứng giữa đường tỉ lệ quảy đầu chắc chắn cao hơn bất kỳ mỹ nữ nào, là nhân vật ai thấy cũng tránh.
Lúc này Thời Kế Hồng đứng ở đầu đường, giọng oang oang chỉ cái xe lưu động: “ .
Chưa mở mắt ra à, hôm nay các người không có cơm mà bán đâu, chẳng những hôm nay mà cả sau này cũng thế, Tân Thế Giới các người cút khỏi con đường này. Không về nhà mà xem từ giám đốc tới lái xe đều bị bắt cả rồi, cục công an đang tra các người đó, đi đi.”
“ Nhưng, nhưng chúng tôi ký hợp đồng rồi. “ Là một đôi vợ chồng trẻ, nam trông rất thật thà, yêu ớt nói như cầu xin:
Nữ mặt dài, gò mà cao, ánh mắt có vẻ đanh đá đấy, nhưng mà sư tử đối diện với khủng long bạo chúa cũng chẳng đanh đá nổi, khó xử nói: “Đại tỷ, chuyện ngày hôm quả chúng tôi không tham dự, thật đấy.”
Không phải là muốn xuả đuổi, mà là muốn mượn gà đẻ trứng, thu nạp những chiếc xe bán cơm lưu động này tới dưới cờ của Thực Thượng, Thời Kế Hồng cho rằng Tân Thế Giới chuyến này không dám thò mặt tới đường này nữa rồi, nên tóm rất chắc: “ Hai người là khúc gỗ đấy à, Tân Thế Giới lo thân chưa xong còn lo cho các người được à, nhìn kỹ đi, mõi ngày 10 giờ đưa cơm, nếu xe đưa cơm không tới thì đứng cả ngày à? Không ăn không uống, không nghĩ tới con cái à?”
Công tác tư tưởng mà chẳng khác nào uy hiếp, kỳ thực thường ngày Giản Phàm cũng giở trò không ít, hơn tháng quả những chiếc xe lưu động này đều chứng kiến Thực Thượng làm ăn hừng hực ra sao, ít nhiều cũng thèm. Giản Phàm len lén phân phối hộp cơm cho họ bán kiếm tiền, chỉ cần kênh cung ứng của Tân Thế Giới bị tắc, xúi giục những tiểu hộ này chỉ là chuyện vài phút.
Từ đồn công an rằ, hai người họ phân công nhau hành động, Thời Kế Hồng gặp mấy nhà rồi, rất thuận lợi, không ngờ gặp phải hai vợ chồng không khai khiếu này, thấy Giản Phàm đã tới, chỉ mặt nói: “ Đừng nói tôi ức hiếp các người, tôi đang nghĩ cho các người đấy, được, đứng đó mà uống gió đi, không biết lòng người tốt.”
Nói rồi cùng Giản Phàm phất tấy bỏ đi, để lại đôi vợ chồng trẻ luống cuồng không biết làm sao.
Thời Kế Hồng vừa đi vừa hậm hực:” Sáu nhà thì dì thuyết phục được năm, chỉ còn cái đôi ở huyện Hồ Quản này, nhất định không chịu, tức chết. Phía Tân Thế Giới thế nào rồi, đừng để dì tốn nước bọt cả sáng, lát nữa người ta lại đi ra thì mất mặt lắm.”
“ Ít nhất 5 ngày, thậm chí 10 ngày, thị trường này sẽ xuất hiện khoảng trống. “ Giản Phàm cười xấu xâ, ôm vai dì Thời kể lại chuyện vừa xảy ra ở Tiểu Doanh Bàn:
“ Tốt tốt, thế thì yên tâm rồi, đám đồng nghiệp cũ của chúng ta mà tới nhà khác nào ôn thần ghé thăm, không lục tung Tân Thế Giới, ba tra bảy xét thì không bỏ quả đâu. “ Thời Kế Hồng biết Giản Phàm giở trò với xe đưa cơm của Tân Thế Giới thì cười quảng quác đắc ý lắm, tuổi nghề nhiều hơn Giản Phàm gấp cả chục lần, tất nhiên càng hiểu hơn y, với tốc độ phá án của đồn công an, 10 ngày nửa tháng còn là ít, tới lúc đó thì con đường này đã treo biển Thực Thượng cả rồi:
Tân Thế Giới kinh doanh 5 năm, bồi dưỡng một nhóm tiểu thương hộ phân tán khắp nơi, cũng áp dụng phương pháp chế biến tập trung, tiêu thụ phân tán, để các tiểu thương hộ tự mua xe giữ nhiệt, sau đó ký hợp đồng cung ứng cơm hộp, kết toán theo ngày, tiểu hộ kiếm thu nhập nhỏ, Tân Thế Giới kiếm hiệu ích nhờ quy mô lớn. Cách làm này phụ hợp với khu vực tập trung nhân khẩu đông đảo, nói ra còn lãi hơn cả mở quán bán hàng.
Có điều cách làm này có sơ hở rõ ràng, đó là tiểu thương hộ và tổng bộ hoàn toàn chẳng có sự trung thành gắn kết, chia rẽ rất dễ dàng, vì không có quản hệ quán lý ràng buộc nào cả, anh không cung cấp hàng cho tôi, tôi bán cho nhà khác.
Sắp tới quán đã thanh nhộn nhịp rồi, Thực Thượng trang trí lại hoàn toàn, xe đưa cơm vừa mới đi, Thời Kế Hồng đột nhiên nghĩ ra cái gì, giọng có vẻ không đành lòng: “ Giản Phàm ... Dì cảm thấy chúng ta làm thế có hơi ác không? Cứ như cướp cơm từ miệng người khác vậy.”
“ Dì, bọn chúng có phải thiện nam tín nữ gì đâu, dì nghĩ mà xem, chúng ta mà không làm thế, đổi lại là người thường thật thà, lúc này ngồi ôm nhau mà khóc rồi, nói gì tới chuyện thương hại người tắ. “ Giản Phàm trấn an: “ Mà dì xem, chúng bán loại cơm kiểu gì, cho người ăn sao, chẳng bằng ăn cơm của chúng ta làm, tử tế ngon lành hơn nhiều, chúng ta đang làm việc tốt đó.”