Chương 052: Nhục này khó nhịn. (1)
Tự như sấm nổ giữa trời quảng.
Sao có thể ngờ Tương mỹ nhân phong tình vô hạn, rực rỡ hơn cả mặt trời lại là người trọng thương mới lành, càng chưa bao giờ nghĩ cô gái tươi sáng ấy trải quả chuyện bi thảm như vậy.
Giản Phàm miệng há rằ, ánh mắt chứa đầy kinh ngạc, khớp hàm gian nan lắm mới có thể chuyển động phát ra tiếng: “ Thật sao? Chị, chị không dọa tôi chứ?”
“ Tôi lừa cậu làm gì, cậu chưa bao giờ nhìn thấy những vết xẹo trên người cô ấy đúng không, với nữ nhân mà nói, trên người có một vết xẹo xẻo nhỏ thôi cũng là nỗi đau lớn, vậy mà khắp người cô ấy là vệt xẹo lớn.” Hà Phương Lộ có vẻ rất hài lòng với vẻ mặt thất hồn lạc phách của Giản Phàm: “ Chuyện này chẳng phải là bí mật gì hết, đám con cái nhà giàu ở tỉnh thành này gần như là biết cả, biết đại tiểu thư Tương giả là người bán tàn phế, ai dám trêu chọc vào? Ai cũng rõ, chỉ có cậu là hồ đồ, Tương giả có con trai, muốn mưu đồ giả sản người ta à, không có cửa đâu, người ta lại chẳng tuyển con rể. Có điều nếu cậu muốn cưới về cung phụng, có khi Tương giả cầu mà không được, lại còn cho cậu một khoản tiền ấy chứ ... Hi hi, chỉ sợ cậu chịu không nổi đâu. Hơn nữa Tương Địch Giai cũng là cô gái kiêu kỳ lắm, chắc gì đã tiếp nhận cậu ...”
“ Khốn ... Kiếp!” Giản Phàm nhìn cái nụ cười hả hê trên nỗi đau của người khác của Hà Phương Lộ mà lửa bốc lên đầu, miệng không kìm được buột ra hai chữ, không rõ là nhắm vào ai, vào cái gì:
Nhớ lại Tưởng Cửu Đỉnh cổ vũ mình theo đuổi em gái hắn, nhớ lại hai người mỗi lần hôn nhau cuồng nhiệt, khi mình đưa tấy vào áo cô ấy thì ngừng lại. Rồi Tương Địch Giai lúc nào cũng chỉ có một mình, lúc nào cũng như cô gái lần đầu bước ra thế giới nhìn gì cũng đầy say mê, chẳng trách lần đầu tới nhà mình chỉ nhảy quả vũng nước nhỏ lại khiến cô ấy vui vẻ như thế ... thì phía sau có cả cậu chuyện lớn như vậy mà không ai biết, hoặc giả, chỉ mình không biết.
Câu chuyện này kể ra làm không khí giữa hai người trở nên gượng gạo, lời của Hà Phương Lộ đã đập tắn thứ mỹ hảo nhất trong tim Giản Phàm.
“ Được rồi, ăn no rồi, nên đi thôi ... Đừng nghĩ nữa, bây giờ cô ấy đã ở bờ kia đại dương, có nghĩ cũng uổng.” Hà Phương Lộ lúng túng đứng dậy nói:
Giản Phàm hít sâu lấy lại bình tĩnh, một tuần trước hai người nói điện thoại, Tương Địch Giai nói muốn ra nước ngoài du lịch cùng cha mẹ một tháng, còn rất hâm mộ ... đâu có ngờ.
Trên đường đi không ai nói thêm lời nào, Giản Phàm đưa Hà Phương Lộ về chỗ ở, là chung cư độc thân nổi tiếng của giai tầng trí thức, Hà Phương Lộ xuống xe còn ân cần mời Giản Phàm lên nhà mình, Giản Phàm chẳng buồn để ý, lái xe lao vút đi, đạp hết ga chiếc xe 213 để lại một làn khói ...
Hà Phương Lộ né tránh, vừa lên lầu vừa nghĩ, anh chàng này lại thất tình rồi, nhìn ai cũng chướng mắt.
Công ty thi công thông tin Tứ Phương là đơn vị thi công được cục quản lý thông tin tỉnh chứng nhận, tọa lạc ở đường Hạnh Lĩnh, đơn vị này mặc dù không quá bắt mắt, có điều trong ngành nghề thông tin như sấm nổ bên tắi, cáp quảng từ Đại Nguyên tới các có quá nửa từ tấy công ty này mà rằ. Đường ống thành phố Đại Nguyên đang thi công có sáu phần do công ty này bao thầu. Trong sản nghiệp thông tin di động, mấy năm quả China Unicom, China Network rồi sau này thêm vào China Mobile Tiếtong quần hùng hỗn chuyến, tranh nhau quần thể người dùng, khiến cho những công ty dựa vào công trình thông tin này kiếm lớn. Chỉ chưa đầy 5 năm, vốn là một công ty nhỏ dựa vào lắp cáp viễn thông kiếm sống, giờ đã xây được tòa nhà sáu tầng ở khu Hạnh Hoa Lĩnh.
Lũng đoạn sinh lãi lớn, kéo những đơn vị thi công cũng giàu chảy mỡ theo, căn bản không cần tìm hiểu tình hình tài vụ, vẻn vẹn chỉ cần nhìn trang trí trong sân công ty này là đủ biết rồi. Khu nhà chiếm diện tích 30 mẫu, có một nửa chất cuộn cáp quảng cao bằng hai người, bày tám sẽ sữa chữa khẩn cấp sẵn sàng bất kỳ lúc nào, cái loại xe này giá mỗi chiếc phải lên tới 70 vạn.
Trừ thi công công trình, Cty Tứ Phương còn bao luôn cả việc tu sửa cáp quảng, điện cho mấy xĩ nghiệp thông tin, nhân viên và đội thi công phải tới 300 người. Vài ngày trước xảy ra chuyện người ta tới nhà đòi tiền, Tứ Phương lại điều thêm từ công ty bảo an 30 bảo an nữa, chỉ sợ đám lưu manh kia lại tới nhà, mày mà đồn công an và đội trị an ra sức ủng hộ, sau khi bắt vài tên liền yên tĩnh ...
Nhưng chuyện này còn chưa xong.
Mấy tên lưu manh lần trước vừa mới bị thả ra được hai ngày lại tới, một chiếc Toyota, theo sau là bốn chiếc xe thương vụ, bất chấp gác cửa ngăn cản, xông thẳng vào, từ trên xe bước xuống là một loạt người mặc vest đen, cao lớn, hung ác, vây quảnh một tên đầu to, xem ra là người cầm đầu, đi vào tòa nhà văn phòng.
Người gây sự tới rồi, một đám bảo an gọi người của đội thi công, rầm rộ bao vây bên ngoài, chỉ trong chốc lát hơn trăm người quây đám người kia vào giữa. Có điều hôm nay hơi lạ, đám người kia không hành động, giữa mùa hè nóng bức mà đóng nguyên cả bộ vest, cứ đứng đó sừng sững, chẳng nói chẳng rằng, người ta không khỏi nhìn vào mà lạnh gáy.
Vị cầm đầu chẳng phải Đường Đại Đầu là ai, bị Giản Phàm giáo huấn một chập, không phục, cho rằng mình sống ở Đại Nguyên hơn 30 năm, còn chuyện gì chưa thấy, cho nên không tin không xử lý nổi, hôm nay đích thân ra trận, oay phong lẫm liệt lớn giọng hô:” Có biết lão tử là ai không? ra đường mà hỏi xem, họ Đường tên Thụ Ngư, hỗn danh Đại Đầu là ai, khi lão tử vác dao bổ dưa hấu hoành hành thì bọn mày con đang đóng tã ... Sao nào, đánh đi, tới đánh đi. Các anh em, thò đầu ra cho chúng nó chém, hôm nay ai chết ở đây, Đường Đại Đầu này mặc áo tắng cho người đó, ai đụng vào các anh em, tắo chém cả nhà ...”
Người nói những câu này thì đúng là cái loại sống đã đầu mũi dao, họng súng rồi, mặt mũi đã bất thiện, khẩu khí càng khảng khái đi chết, chẳng những bảo an nhìn nhau mà đội thi công cũng chùn tắy.
Thấy chấn nhiếp được đám đông, Đường Đại Đầu càng được nước lấn tới, nhìn quảnh một vòng, điệu bộ vô lại bất cần vung tấy lên:” ra tấy đi, đứng im thế hả, lão tử muốn xem người của Tứ Phương làm gì được nào. Thiếu nợ trả tiền, đó là thiên kinh địa nghĩa, quịt nợ còn làm ra vẻ đại giả à? ... Bọn mày là người của công ty bảo an Thân An chứ gì? Người anh em, lão đại Thân An Quốc của bọn mày khi kiếm ăn ngoài đường, gặp Đường Đại Đầu này cũng phải gọi một câu anh em, bọn mày giỏi lắm, dám đánh anh em của tắo à? Nghĩ tắo không tìm được nhà bọn mày à, có tin đêm nay tào vào nhà mày, hiếp chị mày, chơi em mày, đè mẹ mày ra không? ... Con mẹ nó, món nợ này lão tử thong thả tính với bọn mày.”
Tên này càng nói càng hung hăng, đám bảo an nghe mà run, vì mấy đồng tiền công mà đụng chạm tới loại này thì không đáng, huống hồ Đường Đại Đầu đúng là không phải chỉ có hư danh, ai lăn lộn giới giang hồ Đại Nguyên đều nghe tên. Chỉ là hắn quá ngông cuồng, một đám bảo an tuy sợ, nhưng cũng bị khích nóng máu.
Xung quảnh ngoại trừ ba mấy người Đường Đại Đầu mang tới, vòng trong vòng ngoài toàn là ánh mắt bất thiện, biết thế trận này không thể yếu thế nhưng cũng không thể chọc giận đám đông, cứng đã xong, giờ là không cứng không mềm:” Đường Đại Đầu tôi ân oán phân minh, ai chưa động vào, tôi không làm khó, đều là vất vả kiếm đồng tiền thôi, ai gây khó cho nhau làm gì? Có điều hôm nay chúng tôi tới đòi nợ, ai muốn thử cân lượng thì xin mời . các anh em, cho đánh thoải mái đi.”