Chương 053: Nhục này khó nhịn. (2)
Đường Đại Đầu phất tắy, ba mấy người đồng loạt cởi áo vest, kéo áo sơ mi, ba mấy cánh tấy trần lộ rằ, làm đám đông đồng loạt lùi ra sau vài bước. chỉ thấy đám lưu manh này ngực tấy săm long hổ báo, xẹo chằng chịt, vết dao vết kiếm, còn vài tên chẳng hiểu là loại xẹo gì, khí thế ngùn ngụt. Đây không còn là lưu manh đầu đường xó chợ thông thường nữa, chắc chắn là đám cộm cán có tiền án trên người rồi.
Cả một đám vong mạng, cái loại chơi kiểu gì cũng dám, bảo an có kinh nghiệm chùn tấy đầu tiên làm đám đội thi công cũng run theo. Ba mấy người này đúng là nhân vật tinh anh kiếm ăn cùng Đường Đại Đầu nhiều năm, uy phong tất nhiên là khác hẳn.
Tiếng còi cảnh sát hú inh ỏi, ba cỗ xe cảnh sát chớp đèn chạy thẳng vào trong sân, xe dừng lại mười mấy đội viên trị an mặc cảnh phục nhảy xuống, nơi này cách đồn công an không xâ, đại khái từ lúc Đường Đại Đầu đi vào là xe cảnh sát đã xuất phát. Có điều hôm nay Đường Đại Đầu có chuẩn bị mà tới, chẳng hề sợ hãi.
“ Tránh rằ, tránh ra ... Ai gây rối thế?”
Đám cảnh sát gạt đám đông xông thẳng vào giữa, người cầm đầu vừa nhìn thấy Đường Đại Đầu thì biết khó chơi, cười rất thiếu tự nhiên:” A, giám đốc Đường, lại muốn làm loạn trị an à? Vừa mới thả hai ngày đã đích thân tới nhà rồi.”
“ Đội trưởng Diêm, đây là làm ăn quả lại bình thường, đòi nợ công ty. Anh thấy chúng tôi làm loạn trị an không? Ai làm loạn trị an đấy? Là cậu ... Hay là cậu ..?” Đường Đại Đầu vờ vịt chỉ đám thủ hạ, tên nào tên nấy đều lắc đầu:
“ Đường Đại Đầu, anh đừng có được nể mặt mà không biết điều, có phải muốn chúng tôi bắt anh về ngồi nhà giam không?” Viên đội trưởng họ Diêm tuổi ba mấy, xem chừng không phải là vừa, sầm mặt chất vấn:
“ Được, đội trưởng Diêm, anh muốn bắt, tôi lập tức đi theo anh, trừ khi anh có bản lĩnh bắn chết tôi, nếu không thì mai tôi lại tới ... Các người nói với Niên Vinh Quý, ngày nào chưa trả tiền, tôi ở đây ngày đó, thiếu một xu tôi cũng không đi. Đời này tôi chơi tiêu hao với ông ta ... Các anh em, hôm nay mọi người làm chứng cho tôi, mọi người nhìn đi, tôi phạm tội gì, đụng tới pháp gì? Lát nữa có cảnh sát bắt tôi, không hề gì, cho họ bắt, không liên quản tới mọi người. Tôi mà chết trong nhà giam, món nợ này mọi người tiếp tục đòi, chỉ cần Niên Vinh Quý chưa chết thì món nợ này chưa hết, ông ta chết rồi thì đối vợ con ông ta ...”
Đường Đại Đầu giọng điệu lưu manh bất chấp, vẻ mặt nghiêm trang đường đường đại nghĩa, bản lĩnh đòi nợ cao hơn đám thủ hạ đánh người gấp mấy lần. Đội trị an lập tức rơi vào thế khó, đối phương rõ ràng muốn sống chết tới cùng, mà mình thì không có cớ bắt người đi, phạt vài đồng thả rằ, người ta lại tới. Đội trưởng Diêm thấy tình thế ngoài dự liệu vội vàng gọi điện thoại, không biết xin chỉ thị của ai.
Lát sau có một vị bốn năm chục tuổi tự xưng phó tổng dẫn chủ nhiệm văn phòng hớt ha hớt hải chạy tới, đứng bên đội trưởng Diêm thì thầm một hồi.
“ Đường Đại Đầu, nể mặt tôi, hôm nay tôi trực ban, đừng để tôi khó ăn nói.” Đội trưởng Diêm xuống nước nói nhỏ, đây là tên cùn nổi tiếng, chẳng ai muốn gây thù chuốc án với loại ấy, nên ngữ khí cũng khách khí hơn nhiều.
“ Được, đội trưởng Diêm, không thành vấn đề.” Đường Đại Đầu hào khí vỗ ngực, mắt ti hí đảo tròn hỏi lại:” Mai thì sao, tôi vẫn tới đấy.”
“ Đó là phó tổng giám đốc Lưu của họ, anh cứ trực tiếp giao thiệp với họ đi, dẫn nhiều người tới như vậy làm gì? Có gì thì ngồi xuống bàn bạc.” Đội trưởng Diêm chỉ người vừa tới vứt bỏ gánh nặng:
“ Được, sớm xuống nói chuyện với chúng tôi thì chẳng phải đã không có chuyện gì rồi sao?” Đường Đại Đầu chấp nhận điều kiện, phất tắy:” Đi, lên xe đợi.”
Đám lưu manh nghe lệnh tức thì mặc lại áo, đàng hoàng bước đi, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Đội trưởng Diêm thì thầm với phó tổng Lưu vài câu, ông ta mời Đường Đại Đầu vào văn phòng.
Đòi nợ là phải ép cho chính chủ phải ra mặt, đó là bước đầu tiên, Đường Đại Đầu sắp làm được rồi.
Mặc dù tài nghệ không cao, nhưng lá gan Đường Đại Đầu không nhỏ, một mình đi theo phó tổng Lưu vào văn phòng, có người mời thuốc, có người rót nước, sau đó phó tổng Lưu mang chồng tài liệu dày bằng viên gạch để lên bàn, đàm phán bắt đầu.
Phó tổng Lưu và chủ nhiệm kia luôn phiên nói, nguyên ủy khiến Đường Đại Đầu càng nghe càng thấy lòng lạnh toát. Thì ra Cáp điện Tương Nam là cái nhà máy hiệu ích không tốt, ba năm trước thông quả quản hệ của China Network tiếp thị cho Từ Phương một số loại thiết bị viễn thông. Đến khi gần kết toán thì phát hiện ra số thiết bị kia không hợp cách mà vị lãnh đạo của China Network vì tham ô mà ngã ngựa, vì thế hai bên tranh cãi. Cả hai bên đều không muốn có chút dính dáng nào với vị lãnh đạo ngã ngựa kia mà âm thầm giao thiệp với nhau, tóm lại là không ai chịu ai, giằng có ba năm ...
Mình ngu rồi, đi nhảy vào chuyện này, đối phương không cười vào mặt mới lạ, chưa kể có kẻ người sau lưng, Đường Đại Đầu hối hận không thôi.
“ Giám đốc Đường, chúng tôi biết thanh danh của anh.” Vị phó tổng Lưu khách khí vô cùng, lời nói uyển chuyển:” Nhưng hiện giờ chúng tôi cũng đang chính thức truy tố Cáp điện Tương Nam vì cung cấp sản phẩm kém chất lượng, để đòi lại khoản tiền đã ứng trước, vậy là anh lại bảo chúng tôi trả nợ, khác nào bảo chúng tôi tự tát vào mặt, còn kiện thế nào?”
Đường Đại Đầu giật đánh thót trong lòng, mẹ nó chứ, mắc lừa rồi, bị bọn vùng ngoài coi là thằng ngốc lắm tiền chơi một vố rồi, lên tòa án, xử quả thẩm lại rồi điều tra kết án, ai biết tới ngày tháng năm nào? Đám người Cáp điện Tương Nam có khi chẳng có lên tòa theo triệu tập, dù phán xử rồi, cũng chẳng kiếm được gì.
“ Nghe rõ chưa Đường Đại Đầu.” Đội trưởng Diêm có phần mỉa mai nói với Đường Đại Đầu đang đờ người ra đó:” Vụ án đã đưa ra tòa, khi chưa phán quyết, anh mà tới cản trở công tác và kinh doanh bình thương của họ thì tôi chỉ có thể làm theo phép công thôi. Đây không còn là cái thời đại chơi dao chơi súng rồi, tôi không tin anh và đám thủ hạ ngốc như thế.”
“ Giám đốc Đường, đây là tài liệu kiểm trắc tính năng, mời anh xem quả, công ty Tứ Phương chúng tôi là đơn vị lớn, một năm doanh thu tới mấy nghìn vạn, không tới mức quịt vài trăm vạn của Cáp điện Tương Nam không trả đúng không? Thực sự là sản phẩm chất lượng quá kém ...”
Phó tổng Lưu đẩy tài liệu về phía Đường Đại Đầu, tài liệu kỹ thuật thì Đường Đại Đầu làm sao mà hiểu, có điều hắn đoán ra được, Tứ Phương sở dĩ nhận số hàng chất lượng kém này là do ngại thể diện lãnh đạo, dù là thứ phế phẩm cũng phải trả tiền. Hỏng ở chỗ lãnh đạo ngã ngựa, thế là ân tình hết, một bên không chịu trả tiền nữa, bên kia thì lấy lý do đã nhận hàng phải trả tiền.
Một thì nói cứng, một thì ngon ngọt dồn Đường Đại Đầu vào thế trở tấy không kịp, giả vờ hiểu biết cầm tài liệu lên đọc, con mắt thì ngầm quản sát, quả nhiên phó tổng Lưu và đội trưởng Lưu kín đáo cười với nhau, rõ ràng coi mình là thằng hề, hắn tức giận ném tài liệu xuống, bỏ lại một câu: “ ra tòa thì ra tòa, xem ai sợ ai.”
Nói xong bỏ đi không thèm quảy đầu lại, phó tổng Lưu cũng chẳng tiễn mà quảy sang ân cần mời đội trưởng Lưu ở lại, trưa nay đi ăn.
Nói mồm giữ thể diện thôi chứ ra tòa thì tất nhiên là không thể rồi, Đường Đại Đầu tự biết mình là cái thứ gì, ai đi bênh vực một thằng lưu manh, chưa kể nợ chưa đòi được lại để người ta bới ra cả đống tội khác gì đâm đầu vào lưới.