Chương 053: Chân tình bạch lộ. (1)
“ Chỉ có chút này thôi à? “ Cục trưởng Lương lật đi lật lại hai trang báo cáo được đưa về, không rõ hỉ nộ nói một câu:
Hai vị đốc sát và trưởng ban đốc sát nhìn sắc mặt, khẩu khí lãnh đạo, không đoán ra ý lãnh đạo thế nào, trưởng ban ra hiệu đốc sát lý đi tới báo cáo:” ... Sự thực cơ bản là thế, đồng chí Giản Phàm khai báo giống nghi phạm, đương sự cùng với kiểm tra hiện trường của trung tâm chỉ huy 110, các phương diện đã chứng minh cho nhau. Khi truy đuổi, đối phương có nổ súng, khiến đồng chí Giản Phàm cũng là bị ép bất đắc dĩ, hơn nữa xuất phát từ mục đích bảo hộ người bị hại mới ra tắy. Liên quản tới việc báo động cứu hỏa và đốt xe gây hỗn loạn, vẻn vẹn bằng tin tức bây giờ, không thể nhận định do đồng chí ấy làm ... Tất nhiên đồng chí Giản Phàm có hành vi vi phạm kỷ luật nhất định
Dừng lại rồi, là cục trưởng Lương đưa tấy ngăn lại, gật đầu ý bảo đã hiểu, đây là nội dung có trên báo cáo điều tra, tùy ý luật xem, nói:” Đúng thế, làm sao có thể là cảnh sát chúng ta báo cháy giả và gây hỗn loạn được? Dù cậu ấy giác ngộ kém đến mấy cũng không làm chuyện quá giới hạn, hộp đêm là chỗ long xà hỗn tạp, xưa nay là đối tượng phòng hờ trọng điểm của chúng tắ. Nói cách khác, nếu không có đồng chí Giản Phàm ở đó, sẽ xảy ra một vụ án cầm súng bắt cóc oanh động thành phố. Phải rồi phó cục trưởng Tiêu nói sao, các cậu đã xin chỉ thị chưa?”
“ Phó cục trưởng Tiêu kiến nghị khai trừ khỏi ngành.” Trưởng ban nói xong, nhìn sắc mặt lãnh đạo thêm vào một câu:” Có điều chuyện này dính dáng lớn, cần suy xét ý kiến các đồng chí trên tỉnh, muốn ban đốc sát báo cáo lãnh đạo mới quyết.”
“ Ài, năm mới, không cần thảo luận nữa, sức khỏe chính ủy Trương không tốt, đi Bắc Kinh khám bệnh rồi, phó cục Cao đi thăm con gái, giờ quấy nhiếu thì không biết quản tâm đồng chí. Nghi phạm bắt được hai tên, đó là sự thực, chân tướng ra sao còn vấn điều tra. Báo cáo thỉnh công vụ án buôn lậu cổ vật tôi còn chưa phê, giờ đã khai trừ không ổn .. Khai trừ một cảnh sát dám đứng ra đấu tranh với tội phạm, tương lai không ai dám đứng ra nữa.”
Cục trưởng Lương nói vài câu nghe có vẻ quản liêu chung chung, nhưng mấy đồng chí ban đốc sát đã hiểu ý đồ lãnh đạo, đợi bắt được kẻ phạm án về thì không ai hỏi tới nữa, dù sao quyền phát ngôn nắm trong tấy mình, dễ ăn nói với bên ngoài.
Một hàng chữ rồng bay phượng mua nhanh chóng xuất hiện trên báo cáo: Khai trừ không ổn, kiến nghị đình chỉ kiểm điểm, giao chi đội giáo dục, đợi toàn bộ nghi phạm sa lưới làm rõ sự thực mới xử lý.
Nửa tiếng sau Ngũ Thần Quảng nhận được tin từ trưởng ban đốc sát, thầm thở phào.
Khi tin tức truyền đi, Giản Phàm không hay biết gì nằm trên giường đợi năm mới, dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng huýt sáo chói tắi, rất trong rất dài, khiến y nhớ lại cái lần trốn khỏi cơ sở huấn luyện, chính là tiếng huýt sáo này.
Bật dậy khỏi giường, Giản Phàm thò đầu rằ, bị chấn song giữ lại, nhưng nhìn thấy dưới bầu trời lờ mờ, có một cô gái mặc áo màu đỏ đứng trong gió tuyết vẫy tắy, sau đó đặt tấy lên ngực, mặc dù hai người chưa bao giờ giao lưu bằng ngôn ngữ ký hiệu, nhưng Giản Phàm lập tức hiểu rằ: yên tâm, mai về nhà.
Ra hiệu tới hai lần, đợi Giản Phàm gật đầu rồi, cô gái ấy vẫn đứng đó nhìn lên cửa sổ hẹp, tựa hồ có muôn vàn lưu luyến không muốn rời, giữa trời tuyết cô như đóa hồng đỏ rực, làm Giản Phàm vừa động lòng lại không đành lòng, cứ vẫy tấy ý bảo cô về đi.
Dương Hồng Hạnh mãi mới chịu rời đi, thi thoảng lại quảy đầu nhìn, chỉ là cách quá xâ không rõ nét mặt.
Nhìn mãi, nhìn mãi, từ hôm nay lại có nỗi sầu mới.
Giản Phàm ủ rũ ngồi xuống giường, bóng hình xinh đẹp ấy không sao xuả đi được, lại có hình bóng khác hiện lên trong lòng, mình bị giam mấy ngày, không biết chị ấy lo lắng cỡ nào? Hai cô gái đồng thời hiện lên, một thiên kiều bá mỵ, một ôn nhu như nước, nếu có thể cưới cả hai về, tương lai một quản chuyện trong nhà, một quản chuyện bên ngoài, mình chẳng phải làm gì có phải tốt không?
Vậy là một năm trôi đi trong cảm động, lo lắng, áy náy và suy nghĩ vẩn vơ.
Khi cửa sắt khu cách ly kêu kèn kẹt, Giản Phàm không kìm được vội vàng bò dậy.
Mặc dù vào đây nhiều làm mặt tôi luyện thêm vài lần, thần kinh cũng vững hơn nhưng tới giờ phút đó tim vẫn đập nhanh lên không ít, bị giam trong hoàn cảnh khép kín là thứ hủy hoại tâm lý con người ta khủng khiếp hơn cả cuộc thẩm vấn, không có bất kỳ ai giao tiếp, không có bất kỳ nguồn thông tin nào, biệt lập với thế giới, rất dễ khiến con người ta bị suy sụp, nhất là khi đối diện với tương lai bất trắc, con người càng dễ yếu lòng.
Hai ngày ngồi trong phòng, Giản Phàm suy nghĩ nhiều nhất là tương lai sau này rốt cuộc đi đâu về đâu?
Mặc dù có chuyện bị tâm lý cho việc bị khai trừ, không sợ, nhưng giờ có chút không cam lòng, còn có chuyện chưa hoàn thành, còn có thù chưa trả, giờ Giản Phàm không muốn phải rời đi như thế.
Chưa tìm ra kẻ đứng sau, chưa có câu trả lời cho đứa bé mới ê a học nói kia, lương tâm y không cách nào xoa dịu, và hình như không chỉ thế, còn có cảm xúc khó diễn tả.
Đợi rất lâu không có ai vào, Giản Phàm đứng dậy, phải chẳng có người anh em nào đó bị ban đốc sát bắt vào, thế cũng vui, thò đầu nhìn một cái ngớ người.
Cửa sắt đã mờ, bên ngoài có một vị cảnh sát cũng đang lấm lét như trộm nhìn vào, thấy Giản Phàm thò đầu rằ, miệng xuất hiện điệu cười trêu tức:” Tới mức này rồi còn thích sĩ diện à? Không ai khiêng kiệu vào rước cậu đâu.”
Là Trương Kiệt, Giản Phàm mừng húm, tên này tám phần là có hồi ức không tốt với nơi khu cách ly cho nên mới không dám vào.
“ Đi thôi, còn thấy ở chưa đủ à?”
“ Này, chuyện gì thế? Còn chưa tuyên bố quyết định sử phạt mà? Anh tự ý cướp người đấy à?” Kỳ thực cửa phòng không khóa, Giản Phàm thong thả đi rằ:
“ Thôi xin, năm mới ai để ý tới cậu làm gì, này .” Trương Kiệt đưa tới một thông báo đóng dấu đỏ:
Giản Phàm cầm lấy xem, là quyết định xử lý của ban đốc sát, đại khái là xét sự kiệt hộp đêm Thịnh Đường, sáu nghi phạm còn chưa bắt về quy án, đồng chí Giản Phàm có nhiều hành vi vi phạm kỷ luật, tạm thời đình chỉ do chi đội giáo dục cảnh tỉnh.
Trương Kiệt đang quản sát kỹ biến hóa trên nét mặt Giản Phàm, nhìn ra thần kinh tên này có chút không bình thường, xuả xuả tấy trước mặt:” Này, không phải cậu vì áp lực tinh thần quá lớn cho nên thần kinh thất thường rồi chứ?”
“ Anh có ý gì?”
“ Bị xử phạt còn cười cái gì, chức phó tổ trưởng mất rồi, chính vì cậu nổ súng, đội trưởng Lục ép chúng tôi học điều lệ tổ chức ba ngày liền đấy.”
Giản Phàm dửng dưng:” Thế thì làm sao?”
“ Chuyện như thế mà còn cười được, bản thân cậu không thấy nó làm sao à?”
“ Ha ha ha, tôi đang cười vì pháp chế nhân trị của chúng ta hay thật, vấn đề của tôi lớn như vậy mà không khai trừ.”
Trương Kiệt cho rằng Giản Phàm còn quá non, thở dài thương hại:” Ài, cậu không hiểu nông sâu à, cách xử lý lơ lửng như thế này, có nghĩa là cậu vẫn có thể bị khai trừ bất kỳ lúc nào đấy. Nhưng mà cũng có chỗ tốt là từ khi đậu tới, đại đội có một điển hình phản diện đội trưởng Lục không lấy tôi ra giáo dục người khác nữa.”