Chương 054: Chân tình bạch lộ. (2)
“ Tôi đình chỉ là lại tới anh thôi, muốn kéo tôi chết chùm à, không có cửa đâu. “ Giản Phàm lấy áo khoác đi ra ngoài trời, hít một hơi không khí lạnh buốt phổi, cảm giác sảng khoái, sân vắng vẻ, chỉ có vài đụn tuyết chưa tắn, ngoài đường tiếng còi xe như xâ xăm vọng tới, không thấy bóng dáng giai nhân, gặp thì sợ mà không gặp lại có chút thất vọng lên xe:” Trương Kiệt, mấy ngày quả giám sát có phát hiện gì không? Còn chỗ dì Thời .. À thôi, không hỏi nữa, tôi bị khai trừ rồi ,,, quên mất, tôi không còn là phó tổ trưởng nữa.”
Trương Kiệt vừa khởi động xe vừa nói:” Cũng chẳng có gì phải giấu cậu, giám sát không có thu hoạch gì, Tề Thụ Dân không rõ tung tích, dì Thời và chú Nghiêm thẩm vấn vài ngày không có phát hiện. Có điều hiện vụ án mất trộm ở phân cục Tấn Nguyên và vụ án buôn lậu cổ vật 1226 đã gộp án, tên có nốt ruồi trên mặt kia cơ bản đã bị khóa chặt, tên Tôn Trọng Văn, người Vân Thành, đang truy lùng ... Chi tiết hơn thì tôi cũng không biết, hiện giờ tôi và Tiêu Thành Cương chỉ phụ trách giám sát Tề Nguyệt Các. Mẹ nó, đám người trên tỉnh thật chó má, hành hạ chúng tôi khổ sở, đến Tết cũng không cho nghỉ, nếu không phải đội trưởng Lục bảo tôi đi đón cậu thì còn đang ngồi đó theo dõi ...”
Giọng điệu Trương Kiệt còn bất bình hơn cả người bị bắt như Giản Phàm, tới phòng trực ban lấy vật phẩm cá nhân mà hắn vẫn nói không ngừng, Giản Phàm không rảnh để ý tới hắn nữa, vội vàng bấm điện thoại.
Đúng như dự đoán thằng béo chuồn rồi, muộn thế này mà còn chưa chịu rời giường, làm Giản Phàm bực mình cúp máy luôn. Sau đó lại gọi điện về nhà, Trương Kiệt dừng lại nghe ngóng, có chút buồn cười, Giản Phàm giải thích với trong nhà là mấy ngày quả chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, không thể về, rồi công tác quá bận, nói cứ như thật, biến mình thành đồng chí tốt quên ăn quên ngủ vì nhiệm vụ. Hết ấm áp lại thành chúa lè, đầu tiên là gọi cho chị gì đó, rồi sau đó là gọi cho em gì đó, ái muội vô cùng, làm Trương Kiệt nghe chúa tới ê răng.
Điện thoại gọi xong thì xe cũng dừng, Giản Phàm như trút gánh nặng thì phát hiện ra Trương Kiệt nhìn mình chằm chằm với ánh mắt bất hảo, nhìn vị trí đã tới tiểu khu Bình An, ngạc nhiên:” Sao thế?”
“ Cậu không thấy chúa à, cái gì chị Tương, rồi em gái nào đó ... Tôi nói này, tôi lo cậu bị điên, té ra cậu không điên, mà là động cỡn à?”
Giản Phàm cười khằng khặc chỉ bộ mặt ghen tỵ của cái tên mỗi lần về nhà lại nơm nớp sợ bị vợ mắng chửi, có điều chỉ ngoài cửa sổ:” Đã bị giam vào tù như anh thì hiểu quái nào được chuyện tình cảm? Mà sao lại thả tôi ở đây?”
“ Không thì sao, cậu còn chuẩn bị đi làm à? À phải, đội trưởng Lục nói, từ mai trở đi mỗi ngày 15 giờ phải tới phòng tư vấn tâm lý của trường cảnh sát tỉnh, có biết ở đâu không? Tầng 5 ấy, chuyên môn đặt chỗ cho cậu rồi, một chuyên giả tâm lý học tội phạm từ Pháp về.” Trương Kiệt thông báo một tin bất ngờ:
“ Lại làm cái trò gì thế?”
“ Người từng nổ súng gây thương tích cho người khác đều phải trải quả đánh giá tâm lý, đó là quy định mới của cục. Đề phòng khuynh hướng tự sát, bạo lực và ngược đãi, sau này anh em nào theo cậu chấp hành nhiệm vụ phải đề phòng chút, tránh cậu không cao hứng đòm một phát.” Trương Kiệt đưa tấy làm hình khẩu súng, đòm một cái:
“ Được rồi, biết rồi, đưa tôi tới bệnh viện vũ cảnh chút.”
“ Ừ, không lâu quá được đâu nhé, tôi phải đổi cả cho Tiêu Thành Cương .”
Mấy ngày thiếu người nói chuyện, nghe Trương Kiệt lải nhải luôn mồm cũng vui, tới bệnh viện ném y xuống rồi lái xe đi luôn, xem ra vụ án đang tới hồi khẩn cấp, vậy mà mình bị gạt bên lề, lần đầu Giản Phàm cảm thấy khó chịu vì việc như thế.
Gọi điện cho Hắc Đản, Tôn Nhị Dũng hỏi người ở đâu rồi lên tầng 3 của khu phòng bệnh, mùi thuốc sát trùng nồng nặc làm cái múi quen ngửi món ngon của Giản Phàm không thoải mái, trong nhà không sao, chị Tương ở cùng người nhà, đương nhiên cũng không có chuyện gì, Dương Hồng Hạnh biết mình đã ra bớt một phen tâm sự. Giờ người Giản Phàm lo nhất là vị to đầu bị vỡ đầu.
Nhìn biển ghi số phòng, tới phòng 303, gõ cửa thò đầu vào.
Đường Đại Đầu đầu chùm lưới, quấn băng đang ăn hoa quả, thi thoảng lại khịt mũi cười ngốc nghếch với nữ nhân đối diện, nói vài câu lưu manh. Nữ nhân đó chính là Phi Phi, tình nhân của hắn. Quản hệ của hai người này về mặt pháp luật mà nói là chung sống bất hợp pháp, nếu từ góc độ thế tục mà nói là đĩ bợm đi đôi với nhau. Có điều trong mắt Giản Phàm bây giờ, Đường Đại Đầu và Phi Phi giống như đôi vợ chồng đầm ấp tình cảm.
Hai người đó không biết là ghé tai thì thầm cái gì mà Phi Phi lại đỏ mặt che miệng cười, rất xinh đẹp thùy mị, ai có thể nhận ra đó từng là tiểu thư đầu bảng của Thịnh Đường? Hai người này hẳn có cả thiên tình sử, cả hai tình tứ cười đùa, không nhận ra Giản Phàm lén lút lẻn vào, mãi lúc sau Đường Đại Đầu đòi hôn bị Phi Phi đẩy đầu sang bên mới thấy Giản Phàm đang hứng thú nhìn mình, giật mình quát "này" một cái, không ngờ chạm đầu vào thành giường, đau đớn kêu lên một tiếng.
“ Tôi có tới bắt anh đâu, làm sao anh lại sợ tới mức này?” Giản Phàm vui vẻ đi tới, thấy hắn không sao, tảng đá cuối cùng trong lòng được gỡ bỏ. Phi Phi cười đứng dậy nhường chỗ cho Giản Phàm, nhìn đầu giường có cả đống đồ dinh dưỡng và hoa quả, mà mình thì lại chẳng mang thứ gì, hơi xấu hổ:” Anh Đường, tôi đi gấp quắ chẳng mang cái gì cho anh, hôm khác bồi thường nhé.”
“ Khách khí làm gì, đám anh em mang tới, ăn không hết toàn phí, lát nữa đi xách theo một ít, trong tủ còn cả đống.” Đường Đại Đầu vẫn dáng vẻ thoải mái như vậy, chỉ là khi nói chuyện, miệng thi thoảng giật một cái:
Giản Phàm không khỏi lo lắng:” Anh Đường, thương tích không sao chứ?”
“ Chấn động não, mẹ nó, trong đầu như có đàn ruồi vậy, có vo ve khó chịu lắm. Đúng là đen như mõm chó, nếu bị súng bắn, ít nhiều còn vẻ vang, giờ bị chai rượu đập vào đầu, truyền ra thì bẽ mặt. Này Giải Phàm, cậu không phải bị giam à? Trốn ra sao?” Đường Đại Đầu bị thương còn chú ý hình tượng:
“ Vừa được thả rằ, gọi điện cho đám Tôn Nhị Dũng hỏi tình hình của anh rồi tới đây luôn.”
“ Phi Phi, xem đi, anh nói với em thế nào?” Đường Đại Đầu không biết lên cơn thần kinh gì, mặt nghiêm túc nói với Phi Phi:” Anh nói rồi, cớm ở Đại Nguyên chỉ có hai người tốt, một là anh rể hai là Giản Phàm, em nhớ lời anh, tương lai anh có gì bất trắc thì em tìm Giản Phàm, ai không thể tin chứ người anh em này anh tin. Tối hôm đó không có cậu ấy ra tấy hạ hai đứa, kiếp ăn mỳ này của Đường Đại Đầu coi như kết thúc ... Giản Phàm, tôi gọi cậu là anh em, sợ cậu không nhìn trúng tôi, nhưng anh em ta khỏi phải nói, có việc gì r .' • ỊỊ
cứ nói ...”
Phòng bệnh rộng chừng 30 m2, có cả gian vệ sinh, TV treo tường, tủ lạnh nhỏ, hết sức tiện nghi, một phía là ban công cửa sổ sáng sủa, mùi thuốc khử trùng không rõ lắm, khá thoải mái, lại còn có mỹ nhân bầu bạn, đãi ngộ thế này là nhận rồi.
Phi Phi khẽ trách Đường Đại Đầu nói những lời không nên nói, trước mặt cảnh sát lại đi chê bai cảnh sát, Giản Phàm không ngại chuện đó chi ngượng ngùng, mình có ơn huệ với Đường Đại Đầu đâu, thương tích trên đầu hắn còn là do mình ban cho, những lời này không dám nhận.