Chương 055: Lần đầu tới chốn phong nguyệt. (1)
Trên đường về đội Giản Phàm nghĩ mãi chuyện ban ngày, khi sắp tới đường Ngũ Nhất mới quyết định lái xe vào một góc yên tĩnh, rút điện thoại rằ:” A lô, anh Đường à, tôi luôn muốn gặp mặt cám ơn anh, nhưng bận cả ngày từ sáng tới tối .. Anh ở đâu ... Thịnh Đường à? Được, lát nữa tới tôi gọi điện cho anh ... Được ..”
Gập điện thoại lại, Giản Phàm vốn không muốn xen vào chuyện này, nhưng không đành lòng nhìn Tương Địch Giai khổ sở, biểu hiện bất ngờ ngày hôm nay của Tương Địch Giai là do ngoại cảnh tác động, trong lúc mềm yếu nhất hoảng sợ nhất, chỉ muốn một bờ vai nương tựa, giống như đêm hỏa hoạn hôm đó, nếu nói tới tình cảm nam nữ thuần túy, e chưa đến mức đó ...
Mẹ nó, không phải lúc nghĩ linh tinh, phải hỏi Mơ Hồ xem chuyện rốt cuộc là thế nào, Giản Phàm khởi động xe về đội hóa trang một phen rồi tới Thịnh Đường.
Ở tại Quốc Mậu, ăn tại Tương phủ, chơi tại Thịnh Đường.
Bất kể là người Đại Nguyên hay là người tới Đại Nguyên du lịch, ít nhiều đều nghe nói tới câu đó, hộp đêm Thịnh Đường được so với khách sạn Quốc Mậu 5 sao và nhà hàng lâu năm có thể thấy nó có chỗ hơn người.
Giản Phàm không lạ gì nơi này, di động thường nhận được tin nhắn minh tinh nào đó hẹn bạn ở Thịnh Đường, hoặc là Thịnh Đường tuyển nam nữ quản hệ xã hội lương ba vạn gì gì đó, không muốn biết cũng khó.
Nghe nói phía dưới Thịnh Đường còn có công ty quản lý biểu diễn, mặc dù không mời được minh tinh hàng đầu, nhưng vơ vét mấy cả sĩ minh tinh hạng hai, hạng ba thì không thành vấn đề. Nghe nói ở đây bỏ ngàn vàng mua một nụ cười giai nhân là chuyện bình thường, chỉ có anh không đủ tiền chứ không có chuyện anh không tiêu tiền, thậm chí muốn minh tinh, cả sĩ bồi tiếp cũng không thành vấn đề. Nghe nói ở nơi này, các tiểu thư không những có hình tượng, vóc dáng, khuôn mặt không thể che bai được, mà tố chất cũng thuộc hạng xuất sắc trong nghề.
Mỹ nữ như mây, giai lệ như gấm chính là Thịnh Đường.
Phố phường thích nhất là truyền bá mấy chuyện ướt át này, Giản Phàm thậm chí nghe đám độc thân trong đội kể không ít, nhưng kể từ khi quyết định phấn đấu cho Hương Hương một ngôi nhà đường hoàng, y chẳng hứng thú gì với chốn như vậy. Trước kia không đủ khả năng tới, bây giờ không muốn tới, cho nên chỉ nghe câu chuyện vui mà thôi.
Nhưng thứ ông trời thích làm nhất là đùa cợt với người tắ, vì thế Giản Phàm tới Thịnh Đường.
Lần trước bình an thoát thân làm Giản Phàm thấy được năng lực của Đường Đại Đầu, thực sự nhìn không ra phần tử xấu tướng mạo cũng xấu thường xuyên bị mấy hình cảnh trong đội xử lý lại có năng lực lớn như thế. Vậy thì người đứng sau còn có sức ảnh hưởng lớn thế nào khỏi nói cũng biết.
Trước kia đội trưởng nói phải cám ơn trước mặt Đường Đại Đầu, nhưng tiềm thức Giản Phàm vẫn không muốn tiếp xúc quá gần với loại này.
Bất quá hôm nay không thể không tiếp xúc, Mơ Hồ xuất hiện ở Cửu Đỉnh khiến Giản Phàm nghi vấn Thịnh Đường và Cửu Đỉnh vốn bắn đại bác cũng không tới nhau lại có liên hệ gì đó?
So với đường xá ngoài kia đã vắng lặng thì nơi này vẫn hết sức sôi động, từ xâ có thể nhìn thấy ánh đèn màu nhấp nháy vẽ lên đường nét của Thịnh Đường giữa trời đêm, đèn pha lắp ở trên bãi cỏ chiếu bãi đỗ xe sáng rực như ban ngày, khung cảnh náo nhiệt không thuả kém bất kỳ khách sạn 5 sao nào.
Áo sơ mi trắng, quần âu thoải mái, dày da nâu, mái tóc vuốt keo dựng lên, một tấy đút túi quần, khuôn mặt điển trai mang chút lạnh lùng ngang tàng. Giản Phàm từ ngoài đường thong thả đi vào làm không ít các cô gái đi quả ngoái đầu nhìn, Đường Đại Đầu đứng ở bên cửa vui vẻ chạy tới, ôm một cái đồng chí thân tình, trách móc:” Chà chà, khách quý khách quý, Giản Phàm, cậu thật không nể mặt, mời bao lần mà không tới.”
“ Không phải tôi tới rời sao, công việc bận rộn, mà chỗ này thì cũng không tiện tới lắm phải không?”
“ Không sao, chỗ chúng tôi chiêu đãi nhiều cảnh sát có hàm cao hơn cậu nhiều. Đi nào, vào bên trong nói chuyện.” Đường Đại Đầu nhiệt tình ôm vai Giản Phàm đi vào trong, trông cửa thấy Đường Đại Đầu khách khí với người ta như thế cũng mỉm cười đưa tấy mời, thầm ghi nhớ mặt chàng cảnh sát không chức không vị nhưng có vẻ là nhân vật quản trọng này.
Tầng một là sàn nhạc cũng là nơi biểu diễn quầy bar, sàn nhảy chõ sáng chỗ tối, ánh sáng huỳnh quảng chiêu tới đâu đều thấy bóng dáng các cô gái ăn mặc phóng khoáng, nam nữ phục vụ mặc áo trắng, khoác ghi lê nhỏ đi quả đi lại, ghế ngồi bên quầy rất cao, chơi quyền uống rượu, không nhìn thấy hành vi không văn minh.
Tất nhiên thứ không văn minh chẳng dễ mà thấy được.
Đường Đại Đầu miệng nói không ngừng:” Giản Phàm, tôi nói cho cậu biết, cậu đã bỏ lỡ một cơ hội tốt rồi đấy. Lần trước tôi mời cậu tới là có vũ đoàn Nga tới diễn xuất, các em gái toàn cao 1m8 trở lên đấy, đùi còn mịn hơn là đẫu hũ làm bằng máy ở tỉnh tắ, nhìn thôi đã ngứa ngáy. Hôm nay không đúng dịp, nhưng cậu muốn chơi, tôi vẫn có thể giới thiệu cho vài em gái ngoại quốc.”
Giản Phàm thoái thác:” Anh Đường, không cần đâu, tôi tìm anh nói chuyện thôi, đội trưởng bảo tôi tới cám ơn anh, anh đừng hiểu lầm.”
“ Ài, cậu uống rượu thì không say, hát thì không biết, vui vẻ chút thì từ chối liên tục, sống chẳng có chút lạc thú gì, lại chưa lập giả đình, đâu cần giữ gìn thế, dù lập giả đình rồi, thi thoảng đổi gió chút, vợ chồng mới thêm cảm xúc ... Hôm nay hứng trí cao, hiếm khi gặp nhau một lần, đừng mong chỉ nói chuyện.” Đường Đại Đầu không chịu:
Giản Phàm dừng chân, hiện giờ nữ nhân khiến y nhìn mà không có cảm giác chướng mắt chỉ vài người thôi, huống hồ vừa rồi còn một phen ôn nhu với Tương Địch Giai, hoàn toàn không có hứng thú:” Anh định đuổi tôi đi sao?”
“ Hả, nói gì thế, tôi mời cậu còn không tới, nào dám đuổi, được được, cậu không hứng thú với món đó thì chúng ta lên tầng 6, kiếm một gian an nhạc vừa nghe hát vừa uống rượu. Không thể để người ta cười tôi không biết chiêu đãi bạn bè đúng không?”
Đường Đại Đầu nói rồi kéo Giản Phàm vào cầu thang máy, Giản Phàm nghe nói nhã tọa uống rượu cũng không từ chối. Không ngờ vừa ra khỏi cầu thang Đường Đại Đầu mở miệng ra lại là:” Nam Nam, anh chàng trong mộng tưởng của cô tới rồi, còn không mau hầu hạ.”
Trước mắt xuất hiện cô gái mặc bộ OL, nhưng lại đi tất lưới, những đường cong hỗn loạn của da thịt trắng nõn dưới chân, trang phục của thành phần tri thức lại kết hợp nét hoang dại của cô gái quán bar, tạo nên phong tình đặc biệt mãnh liệt tấn công thị giác người nhìn, chưa kể đôi mắt tuyệt đẹp kia như có thể cứa nát bất kỳ trái tim nam nhân nào.
Giản Phàm đưa mắt nhìn, nhận ra là cô gái đã gặp hôm nọ liền khẽ gật đầu, Tằng Nam nhoẻn miệng cười, tấy cầm bộ đàm đi tới:” Khách quý, xin mời.”
Mấy chục gian âm nhạc cách âm rất tốt, loáng thoáng nghe thấy tiếng hát, nam nữ đi quả đi lại ăn mặc đều lịch sự, nghe nói Thịnh Đường có mười mấy tầng, chia làm cấp bậc khác nhau, ảo diệu trong đó thì người tới lần đầu như Giản Phàm không lĩnh hội được.
Tằng Nam đi trước dẫn đường, thi thoảng có cô gái đi ngang quả Đường Đại Đầu lại nói : Toa Toa, em đừng độn ngực cao như thế, nhìn một cái biết là giả; hoặc: Lộ Lộ, mùi đậm quá, định đuổi khách đi à? Chớp mắt tới bên Tằng Nam, khẩu khí thay đổi: Nam Nam, hay là hôm nay em tiếp hai người bọn anh nhé, sướng thế còn gì.
Có điều tiểu cô nương nhìn thanh lệ yếu đuổi ở nơi đây chẳng phải dạng vừa, Toa Toa giơ ngón giữa với Đường Đại Đầu, Lộ Lộ càng dã man, trừng mắt một câu: Có tin lần sau có kinh nguyệt tôi kẹp đầu anh vào không? Còn Tằng Nam thì thậm chí còn chẳng thèm nhìn Đường Đại Đầu một cái.