Hắc Oa

Chương 056: Lần đầu tới chốn phong nguyệt. (2)

Chương 056: Lần đầu tới chốn phong nguyệt. (2)

Đường Đại Đầu thì mặt trơ trán bóng cười toét cả miệng, thi thoảng còn sờ mông bóp ngực các cô gái đi quả. Quãng đường chỉ có mấy bước mà Giản Phàm đã thấy bảy tám cô gái dung mạo cực tốt, ăn mặc thì khỏi nói rồi, không quá lộ liếu nhưng dứt khoát có thể thiêu cháy nam nhân, đúng là rơi vào thiên đường của nam nhân.
Thậm chí Giản Phàm nhìn thấy hai nữ sinh dứt khoát chỉ tới 15,16 , mặc váy hồng ngắn cũn cỡn hở non nửa cái mông, mắt kẻ vẽ, môi bôi son đỏ chót. Còn tưởng Thịnh Đường phục vụ cả thể lọa này, vừa cảnh cáo vài câu, nhưng Đường Đại Đầu nói đó là mấy nữ sinh đua đòi tới đây chơi, thành phần đau đầu nhất ở đây, không nên đụng vào. »
Còn cô gái có phần chững chạc khác thì Đường Đại Đầu không khách khí rồi, đi tới đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt làm các cô gái không khỏi chú ý tới Giản Phàm, ghé tới
hỏi:
» Anh Đường, chị Nam, tiểu thiếu giả này
mới tới phải không? Tên là gì thế?”
Đường Đại Đầu đuổi như đuổi gà:” Xéo xéo xéo, cái gì mà tiểu thiếu gia, quản sai lão giả tới một cái là động cỡn rồi, sao lúc chào anh Đường đây các em không có ánh mắt thế nhỉ?”
Mấy cô gái cười khúc khích chạy đi, Tằng Nam mở cửa phòng, đi vào rồi Giản Phàm mới hỏi nhỏ:” Anh Đường, tiểu thiếu giả là gì?”
Tằng Nam che miệng cười khúc khích, Đường Đại đầu cũng ngoạc miệng cười theo:” Bồi tiếp nam nhân thì gọi là tiểu thư, bồi tiếp nữ nhân tất nhiên gọi là tiểu thiếu gia. Tôi nói cậu có tiềm chất làm mặt trắng, xem xem, đâu phải chỉ tôi có nhãn quảng, mọi người đều thấy thế. Nam Nam, cô thấy sao, cậu ấy mà tới chỗ chúng ta khẳng định là đứng đầu bảng. Ha ha ha ...”
Giản Phàm chỉ cười cho quả, Tằng Nam cũng cười không để ý Đường Đại Đầu nói linh tinh, bật nhạc lên rồi ra ngoài.
Hành vi của nữ nhân này làm Giản Phàm vài phần ngạc nhiên, một người không giống ở trong nghề này lại làm nghề này, vị trí còn không thấp, nhưng nhìn thế nào cũng không giống nữ nhân chốn phong nguyệt.
Đường Đại Đầu thả người xuống ghế sô pha, thoải mái dang tắy:” Giản Phàm, nãy giờ tôi vẫn để ý, sao cậu chẳng có chút hứng thú gì với nữ nhân thế? Mặc dù nữ nhân chẳng ra sao, nhưng nữ nhân là trạm xăng trong sinh mệnh của nam nhân, nam nhân không háo sắc rất khó thành công, vì sao biết không? Những người thành công luôn có dục vọng chinh phục chiếm đoạt cao. Thế này đi, lát nữa tôi dẫn cậu lên phòng vip ở tầng 10, các em nơi đó càng sạch càng non, không được tôi biểu diễn cho cậu xem, không tin cậu không động lòng, ha ha ha.”
Kiểu quái luận này khiến Giản Phàm không thoải mái:” Anh Đường, chúng ta không nói chuyện đó nữa, tôi tìm anh có chút chuyện nhỏ, thuận tiện cám ơn anh, đội trường của chúng tôi nói, không có anh chiếu cố, nói không chừng tôi không được mặc bộ cảnh phục này nữa.”
Đường Đại Đầu thoải mái khoát tắy:” Ài, khách khí cái gì, đội trưởng Tần nương tấy chứ nếu anh em tôi ra tấy thì khiến cha mẹ hắn không nhận ra rồi. Giản Phàm, cậu cũng thật là, vì một nữ nhân mà làm thế có đáng không? Thiếu chút nữa mất muôn cảnh phục.”
“ Chỉ là nhất thời kích động thôi.” Giản Phàm nhếch mép lạnh lùng:
“ Ở chỗ chúng tôi có một câu do tiểu thư nói, đừng yêu chị, chị chỉ yêu tiền. Tôi sửa lại câu đó là, đừng yêu chị, chị chỉ là cái giày nát, ha ha ha ..." Nam nhân nói tới đề tài nam nữ thường dễ kiếm được đề tai chung, Đường Đại Đầu cười một tràng sán tới gần:” Thời buổi này kích động nhiều, cảm động ít; gian tình nhiều, ái tình ít; tự tôn của nam nhân yếu ớt hơn tiểu đệ, trinh tiết của nữ nhân rẻ hơn bao cao su. Cho nên chuyện nam nữ ấy, đừng để trong lòng nhiều, ở đây cậu nhìn trúng em gái nào chỉ cần nói là anh em tôi, không ai dám lấy tiền của cậu.”
Khuyên nhủ nửa ngày trời, té ra Đường Đại Đầu nghĩ mình tới đây tìm vui giải sầu, Giản Phàm xuả tắy:” Anh Đường, bỏ chuyện nữ nhân đi, tôi không có hứng, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
“ Ài, cậu không có việc thì đúng là không tìm tôi.” Đường Đại Đầu ôm ngực tổn thương:
Đang định nói thì Tằng Nam bê đĩa hoa quả và nước uống gõ cửa đi vào, Đường Đại Đầu tranh thủ cơ hội trêu ghẹo vài câu, Tằng Nam không để ý, chỉ khách khí với Giản Phàm rồi đi ra khép cửa lại, còn mỉm cười một cái.
Tâm tư Giản Phàm không ở chuyện đó, càng không để ý tới hoàn cảnh ưu nhã nơi này, cầm điều khiển tắt nhạc đi:” Buổi chiều tôi tới Cửu Đỉnh, thấy bảo vệ ở nơi này tên là gì không rõ, chỉ biết gọi là Mơ Hồ.”
“ À, ra vậy, loại chuyện đó nhiều lắm, không chừng là nhà nào thuê hắn, nên hắn đi kiếm thêm.”
“ Thế là sao?”
“ Chuyện này giờ phổ biến lắm, Đại Nguyên nhân khẩu lên tới cả triệu, sinh viên tốt nghiệp, công nhân với cả người quê lên lang thang trên đường vô vàn. Bỏ ra năm mươi một trăm đồng một ngày thuê được cả đống, gọi là gì nhỉ, dựng cờ chiêu binh liền có người tới. Tình hình việc làm khó khăn, chỗ chúng tôi đây cả đống là các em gái tốt nghiệp không có việc làm đi làm tiểu thư, còn có cả ban ngày ngồi công ty, tối ngồi quầy bar. Không lừa cậu đâu, cái đám bảo an này tạp lắm, quản không nổi, hết quả làm nói không chừng đi làm chuyện buồi gì đó, dù sao thì ai bỏ tiền thì làm việc là người đó. Mẹ nó, không phải kẻ nào gây chuyện cho tôi chứ?” Đường Đại Đầu đấm tấy vịn ghế:
“ Không sao, tôi chỉ hỏi vậy thôi, anh biết chuyện ở Cửu Đỉnh không?” Giản Phàm dò hỏi:
Đường Đại Đầu mắt đảo tròn, nhìn Giản Phàm có chút đề phòng:” Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
Tên này ít nhiều biết gì đó, Giản Phàm dám khẳng định điều đó, tỏ ra chân thành:” Anh Đường, hôm nay tôi tới đây không liên quản gì tới công vụ, thuần túy là vì chuyện riêng thôi, mấy người bạn học của tôi kiếm cơm ở Cửu Đỉnh, sợ họ dính líu vào chuyện không hay, nên tôi hỏi.”
Đường Đại Đầu nheo mắt đánh giá, xác định là không phải đặt bẫy, hơn nữa là chẳng liên quản, mới thần bí nói:” Vậy thì bảo bạn học của cậu nhảy việc đi, nơi đó sắp sập rồi.”
Giản Phàm chấn kinh vô cùng, làm sao như thế được? Trông hắn có vẻ hả hê lắm, không giống nói dối.
Tên Đường Đại Đầu này là tầng lớp màu xám, kiếm ăn giữa lằn ranh phạm pháp và hợp pháp, ở Đại Nguyên người như hắn không thiếu, đều vênh váo được vài năm rồi biến mất tăm tích, thành người thường, hoặc chơi quá lửa vào tù, còn bao nhiêu năm nghênh ngang như Đường Đại Đầu không nhiều.
Đối với loại người này, Giản Phàm thấy thẳng thắn là hơn, giở tâm cơ với người giang hồ thì làm sao mình hơn nổi, chắp tấy kiểu người giang hồ nói:” Anh Đường, đạo hạnh của anh trong nghề này cao tới đội trưởng của tôi cũng tán thưởng, nói anh là nguyên lão mấy triều rồi, trong chuyện này khẳng định có điều không tầm thường. Đứng ở góc độ chim non như tôi thì nghĩ không thông, tôi không ý gì cả chỉ cắp sách tới thỉnh giáo thôi.”
Đường Đại Đầu khoái chí cười khành khạch, đưa cái đầu to tới:” Cậu ... Muốn cứu Cửu Đỉnh à? Ha ha ha ..."
Tên này gặp chuyện rất tinh minh, Giản Phàm thầm nhủ, gật đầu.
Không ngờ Đường Đại Đầu ngừng cười, nắn cằm khó xử:” Người anh em đã nói thật thì tôi cũng không dấu, dù sao không phải là chuyện của tôi. Không phải tôi xem thường cậu đâu, nếu cậu là công tử vị đại quản nào trên tỉnh thành, chuyện này nói không chừng khó thì khó vẫn làm được. Nhưng cậu không phải, một cảnh sát nhỏ, nói thẳng ra không bằng cả tên lưu manh như tôi, ai coi cậu ra gì? Đội trưởng cậu cũng chưa chắc làm nổi, anh rể tôi thì có thể làm được, nhưng mà không có lợi gì, anh ấy chẳng ra tắy. Còn lại ở Đại Nguyên thì tôi không tìm ra ai làm nổi chuyện này, nước trong đó sâu cỡ nào không ai rõ, tôi từng nói chuyện này với anh rể tôi, nhưng anh ấy cũng không nói rõ ràng, dù sao vấn đề không ít.”
Những lời này quá nhiều huyền cơ, Giản Phàm chưa từng trải quả chuyện tương tự, không hiểu lắm: “ Anh Đường, anh nói rõ ràng một chút để tôi còn biết khó mà lui chứ.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất