Hắc Oa

Chương 055: Lừa cuả vào giọ. (2)

Chương 055: Lừa cuả vào giọ. (2)

Giản Phàm cũng đang đau đầu, đây là lần đầu tiên vì nghề nghiệp mà đau đầu, nói chuẩn xác hơn một chút là vì đống máy vi tính mà đau đầu. Cứ nghĩ lần đại kiểm tra an ninh này là làm cho có lệ, nhưng sự thực nằm ngoài dự liệu. Ngày đều tiên tới đồn công an thấy một đống máy vi tính Liên Tường sản xuất trong nước, chip Celeron 2.0, rằm 256 mb, màn hình vuông 17 inch. Dù là dân ngoài nghề như Giản Phàm cũng biết đây là máy đã đào thải, vậy mà còn phải đem mấy thứ rách nát này tới các nhà nghỉ, KTV nhỏ cùng quán ăn vừa trong khu, để dùng làm đầu cuối giám sát, kết nối với mạng của đồn công an.
Lại nghe giá thu của hộ thanh tra mà tròn mắt, mỗi cái máy nát này cùng với đường dây và thiết bị kết nối, phải nộp 1 vạn 6 ngàn, gấp mấy lần giá thị trường.
Ở đội hình cảnh chưa bao giờ trải quả chuyện lợi dụng thu tiền cho cấp trên để kiếm tiền này, Giản Phàm lo ngày ngáy đi hỏi mấy đồng nghiệp lâu năm trong đội, té ra là không phải lần đầu nữa, mặc dù không hợp lý, nhưng tình hình trong nước là thế, thời buổi này đơn vị nào có chút quyền lực chẳng lập vài danh mục thu tiền. Bình thường, hết sức bình thường.
Bình thường thì bình thường, Giản Phàm lo tính khả thi của nó, dù sao họ dân ở đường Ngũ Nhất gần như đều là người kinh doanh, gian như quỷ, làm gì có chuyện họ ngoan ngoãn giao tiền rằ. Kết quả lại khiến Giản Phàm lần nữa mắt tròn mắt dẹt, Lão Phúc của đồn công an dẫn theo ba người, bằng vào một thân cảnh phục, văn kiện đóng dấu đỏ, tốn ít nước bọt, mỗi ngày kiếm mấy vạn.
Chu choa, kiếm tiền thật là nhanh, ngày nào cũng có một khoản tiền mặt lớn nhập kho làm Giản Phàm tặc lưỡi không thôi, có điều nói thế nào thì cũng thấy mình giống cái bọn đầu gấu đi thu bảo kê trong phim.
Mặt dày chịu đựng tới được chiều thứ 6, trước mắt là nhà nghỉ Cao Thăng trong con ngõ ở đường Ngũ Nhất, cơ bản đây là nhà cuối cùng, dẫn đội Lão Phúc, Đại Thành là người trong đồn, một vị họ Liêm của đội trị an, thêm Giản Phàm là bốn người. Đi với nhau mấy ngày cũng chẳng thân thuộc lắm, người ba thế hệ khác nhau mà, đoán chừng chi đội bố trí thế là đề phòng đơn vị nhỏ giở trò.
Đi vào nhà nghỉ Cao Thăng, theo lệ bảo chủ nhà mang CMT, sổ hộ khẩu, giấy đăng ký kinh doanh cùng với thông tin cần nắm bắt đề lưu trữ. Đại Thành giảng giải chính sách, té ra còn quen cả vợ chồng chủ nhà, hỏi han sức khỏe, làm ăn thế nào, sau đó là nói về tình hình trị an ngặt nghèo, vụ án cướp của, nghiện hút quá nhiều, nhà nghỉ thuộc loại hình kinh doanh có độ nguy hiểm cao, cần ra sức đề phòng. Nhìn hai vợ chồng chủ nhà gật đầu liên tục, biểu thị nhất định ủng hộ công tác của cảnh sát, Lão Phúc xòe bài tặng máy móc thiết bị giám sát, đòi tiền, một vạn sáu.
Bình thường đợi người ta biểu thị nhiệt tình ủng hộ, đến khi xòe bài thu tiền thì không thể nuốt lời được. Giản Phàm ngồi một bên nghe, làm việc cả tuần rồi, quen thuộc lắm, chủ nhà trông rất thật thà, vốn đang tươi cười gật đầu, nghe thấy tiền nụ cười cứng lại, nhưng bị bốn cảnh sát nhìn chằm chằm, đành lắp bắp:” Nộp nộp nộp nộp ...”
Nói liền một lúc bốn chữ nộp làm Lão Phúc cười khen ông chủ Trương hiểu đại cục, giác ngộ cao, nào ngờ ông chủ Trương nói nộp nhưng lại là nộp không nổi.
Giản Phàm phải cắn răng nhịn cười, bà chủ thì càng thú vị:” Lão Phúc, hai vợ chồng chúng tôi chỉ biết bấm đèn pin, anh mang máy vi tính tới, ai mà dùng nổi? Anh xem lão chồng tôi, dùng đầu còn chậm, nói gì tới dùng máy tính?”
Giọng điệu quái đản, làm mấy cảnh sát suýt cười, ai nấy phải cắn răng nhịn, trường hợp thế này thì mặt phải nghiêm, anh mà cười cợt thì làm việc sao nổi.
Đại Thành nghiêm mặt:” Lão Trương, anh mở nhà nghỉ này 5 năm rồi nhỉ, mấy lần tội phạm vào đây nhỉ, khách vào đây mua bán dâm không ít đúng chứ? Tôi không muốn quản ... Nếu anh thích tra, xem thùng rác nhà anh mỗi ngày có bao nhiêu cái bao cao su là biết anh kiếm tiền bẩn thế nào.”
Ông chủ Trương chối phắt:” Mấy thứ đó không phải của nhà tôi.”
Bà chủ cũng nói giúp:” Giờ nam nữ đều thích làm chuyện ấy, chúng tôi chẳng thể khóa quần họ lại đúng không?”
Hai vợ chồng nhà này đáo để đấy, Giản Phàm giữ im lặng như mọi khi, Đại Liêm của đội trị an cũng là thành phần tham giả cho đủ số, công tác do Lão Phúc trên 40 và Đại Thành ba mấy xử lý.
“ Càng nói thì anh chị lại càng có lý đấy hả?” Đại Thành trừng mắt quá tháo, bắt đầu giở giọng côn đồ nói luật pháp:” Có chút hiểu biết pháp chế nào không? Đây gọi là dấu tích phạm pháp, chúng tôi có nghĩa vụ phải nắm bắt được loại thông tin này, để bảo hộ an toàn cho mọi người. Bây giờ mua bán dâm đều có tổ chức, có thế lực đứng sau, chẳng may ở đây vì khách làng chơi mà ra tấy đánh nhau, anh chị dấu nổi không? Nộp sớm đi, chớ để chúng tôi tốn nước bọt.”
Ông chủ Trương rất dây dưa, khẩn cầu nói:” Đại Thành, giảm một chút, cái nhà nghỉ nhỏ này của vợ chồng tôi một năm kiếm nổi mấy đồng, anh mở miệng ra một cái là vạn sáu, không thể xẻo người ta như thế, người chứ có phải súc vật đâu.”
Bà chủ cũng đang thăm dò, ngữ khí thương lượng:” Lão Phúc, nộp ít thôi, không cần biên lai.”
Nghe là biết rồi, chuyện tương tự đã làm không ít, Giản Phàm và Đại Liêm đưa mắt nhìn nhau, hiểu ngầm không nói gì, nếu toàn anh em đơn vị đã đành, đây còn hai người ngoài, Đại Thành thấy mất mặc lắm, Lão Phúc giọng như chuông đồng át đi:” Lão Trương, không nói nhảm với anh nữa, cái ẩn họa trị an này không phải chỉ có một chút đâu, nói thẳng với anh nhé, anh cho người không CMT thuê phòng cũng mặc, cho bao nhiêu người mua bán dâm tôi không quản. Nhìn đi, ngõ toàn là xi lanh mũi tiêm, biết đây là tính chất gì không? Chứa chấp con nghiện, ném vào tù hai năm không phải là nhiều. Hôm nay anh thấy rồi, có đội trị an, có hình cảnh, thẩm tra vấn đề dễ thôi, khỏi phải nộp tiền, Tiểu Phàm, Đại Liêm ...”
“ Đừng đừng Lão Phúc, chúng ta là bạn bè bao năm, anh không thể trở mặt nhanh hơn cả trở bàn tấy như thế.” Ông chủ sợ rồi, cuống quít giữ lại:
Lão Phúc thấy đối phương mềm xuống rồi, đổi giọng:” Sớm có thái độ này đã không sao rồi, chúng tôi không làm khó, nhiệm vụ ở trên giao xuống, chúng tôi phải làm theo thôi. Không làm thì thôi, đừng để chúng tôi đóng cửa rồi tới đồn công an mà khóc, khi đó có nộp tiền cũng không ai lấy đâu. Trả lời dứt khoát đi, có làm không?”
Thái độ bày rõ ra đó, chúng tôi làm nhiệm vụ cấp trên giao, anh không làm thì thôi, tôi chả phải cầu xin, nhưng đến lúc có chuyện cũng đừng trông mong gì. Ông chủ chỉ còn nước gật đầu:” Có có.”
“ Trong vòng ba ngày giao tiền cho đồn công an, chúng tôi sẽ lắp máy móc cho, quá hạn thì khỏi ... Đi thôi.” Lão Phúc phất tắy, không thèm nhiều lời nữa, ba người bỏ đi không ai tiễn:
Giản Phàm dọn dẹp vật dụng nên chậm hơn vài bước, vừa ra tới cửa thì nghe ông chủ chửi bới:” Con mẹ chúng nó chứ, thành quản như đám sói, công an như châu chấu, lưu manh khắp đường phố, thế này còn cho người ta sống không?”
Bà chủ xót tiền sụt sùi khóc: “ Quân ăn cướp, chết hết mẹ chúng mày đi, lại mất một tháng không kiếm được gì rồi.”
Giản Phàm không giận mà đỏ mặt xấu hổ, đi như chạy ...
Theo kịp mấy người kia, nghe người đồn công an còn dương dương đắc ý thương lượng nhà tiếp theo là ai, điều kiện kinh tế thế nào, có hành vi phạm pháp nào không rồi thương lượng đối sách sao đòi tiền một cách hữu hiệu. Mấy người kinh doanh nhà nghỉ khách sạn kiểu này làm sao sạch sẽ được, đám cảnh sát ở đồn tra ai là chết người đó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất