Chương 054: Lừa cuả vào giọ. (1)
Trận này làm Đường Đại Đầu rút quân trong xỉ nhục, càng nghĩ đầu càng đau, cho người đi tìm người bạn đã giới thiệu vụ làm ăn này, nhưng không thấy bóng dáng đâu nữa, thì ra kẻ đó được Cáp điện Tương Nam mời tới cùng diễn kịch. Cả đời bắn nhạn, lần này bị nhạn mổ mắt, có khổ không dám nói rằ.
Có điều hắn còn chưa chịu từ bỏ, Đường Đại Đầu còn ý đồ tích kích phá quấy Tứ Phương, nhưng khi Tôn Nhị Dũng dẫn người tới nơi thì có xe cảnh sát đỗ sẵn ở đó, xem ra phía Tứ Phương đã vững như tường đồng rồi.
Lại nghĩ ra một tuyệt chiêu, sao Loa Tử dẫn người tới nhà Niên Vinh Quý giở trò đổ phân, bôi sơn, nhưng ngày cả cổng tiểu khu còn chẳng đi quả được, vừa xuất hiện là còi cảnh báo hú lên làm cả đám phải rút. Về sau rình rập ở cổng tiểu khu, đợi người nhà của Niên Vinh Quý ra để giở trò lưu manh, kết quả càng không xong, đại khuê nữ của Niên giả dắt theo con chó ngao to như con sư tử, căn bản không ai dám trêu ghẹo, còn bản thân Niên Vinh Quý thì càng biệt tăm, đòi nợ lâu như thế chưa thực sự thấy ông tắ.
Thế là Đường Đại Đầu liên tục ba đêm một mình uống rượu, bên cạnh không có thủ hạ cũng không có em gái nào làm bạn, tâm trạng tồi tệ, uống tới đêm thứ ba đột nhiên đầu sáng lên, lật đật chạy vào thang lên tầng 13.
Vốn còn muốn tìm người kia giải quyết, nhưng mà hôm đó nói quá tuyệt tình rồi, không còn đường xoay chuyển nữa, mình thì bày đủ trò không kết quả, đành phải dùng chiêu vu hồi thôi, tới trước cửa phòng giám đốc, chỉnh lại cổ áo gõ cửa, bên trong có giọng nữ bảo vào.
Không phải ai khác, mà là Tằng Nam, Đường Đại Đầu đi vào thấy Tằng Nam vẫn thế, hai chân buồn chán gác lên bàn, mắt thi thoảng nhìn màn hình, liếc thấy Đường Đại Đầu cũng chẳng buồn rụt chân lại, giọng hơi ngạc nhiên:” Đường Đại Đầu, anh biết văn minh lịch sự từ khi nào thế?”
“ Xem cô nói kia, chúng ta là người văn minh mà, Nam Nam, tôi lấy cho cô chai rượu vang, cô uống đi, trừ vào tiền của tôi là được ... Nếu thấy buồn thì để tôi ngồi trông cho, cô nghỉ ngơi đi.” Đường Đại Đầu ân cần hết mức, khách khí hết mức:
Tằng Nam chớp chớp mắt cứ như đang nhìn người ngoài hành tinh, kinh ngạc tới mức rụt chân lại đứng dậy, nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải:” Đường Đại Đầu, mấy ngày không gặp rồi, anh trực đêm à? Càng nói càng khó tin, chân nhân không nói lời ám muội, có chuyện gì nói thẳng ra đi.”
Đường Đại Đầu như con dâu gặp mẹ chồng, ngoan ngoãn hết mức, nụ cười gần như nịnh bợ, cực kỳ khác với hình tượng thường ngày:” Chuyện là thế này, gần đây tôi mua lại một khoản nợ ...”
“ Ài, Đại Đầu ...” Tằng Nam nghe Đường Đại Đầu kể chuyện đòi tiền bất lợi, tổn thất thảm trọng, vẻ mặt đau khổ ấy làm cô không khỏi thương hại, mở chai rượu rót cho hắn một ly:
Đường Đại Đầu nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch, hạ mình cầu khẩn:” Nam Nam, bình thường miệng tôi hơi thối một chút, nhưng tôi thực sự quản tâm tới cô, cô nói xem có đúng không?”
“ Ồ, hôm nay lại muốn nói tới chuyện giao tình à, ha ha ha, được, chúng ta có quả lại, tôi nhận.” Tằng Nam cười lớn ngồi xuống ghế vắt chéo chân, dáng vẻ đợi xem biểu diễn:
“ Nam Nam, tôi gặp khó cô không thể không giúp chứ?”
“ Thôi đi, chuyện thu nợ làm sao tôi giúp anh được.”
“ Cô giúp được, chỉ cần cô ra tấy là được ngay.” Đường Đại Đầu nịnh nọt hết mức:
“ Nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa.” Đường Đại Đầu chỉ đợi câu này:” Tôi muốn nhờ cô mời Giản Phàm giúp tôi, có cậu ấy, chuyện này ắt thành.”
“ Giản Phàm?” Tằng Nam đang uống rượu suýt bị sặc, nuốt vội xuống nhìn vẻ mặt hết sức trịnh trọng của Đường Đại Đầu, vài phần không tin:” Này này Đại Đầu, anh là dân giang hồ lâu năm, chuyện anh không làm được, cậu ấy làm thế nào? Vả lại, anh mời cảnh sát đi đòi nợ hộ mình, anh nói to lên rồi nghe xem có hợp lý không?”
Đường Đại Đầu thấy Tằng Nam lắc đầu thì cuống lên, rối rít giải thích:” Cô đừng để bề ngoài cậu ta đánh lừa, thằng đó mưu mô thủ đoạn không phải người thường có thể so được đâu, ngày cả anh rể tôi cũng phải tán thưởng đấy. Không phải tôi không có cách, mà là đội trị an Hạnh Hoa Lĩnh ngày ngày canh ở đó, tôi không có cơ hội, chúng ta xuất thân không tốt, ai nhìn vào cũng thấy giống người xấu, chưa gì đã đề phòng ... Nhưng Giản Phàm thì khác, có khắc hai chữ kẻ xấu lên mặt thì cũng không ai tin, nhưng đó mới là thằng xấu nhất.”
“ Anh định bảo một cảnh sát đi đối phó với một đám cảnh sát khác à? Họ là một bọn, cái đầu heo này.” Tằng Nam tức mình mắng:
“ Ai bảo là không đâu, nhưng tôi làm sao giờ, 200 vạn, mẹ nó, 200 vạn đủ tôi chơi gái hết nửa đời sau rồi ... Ài, làm tôi đứt từng khúc ruột .. Mọi người không coi tôi là người, chị tôi không quản, anh rể bỏ mặc tôi, còn nói tôi lắm chuyện, giờ cô mắng tôi ... Nếu ép tôi bỏ đi, mọi người được gì ...” Đường Đại Đầu vỗ đùi sụt sùi kể khổ, như đứa trẻ bị ruồng bỏ:
Khổ nhục kế không có tác dụng, thậm chí Tằng Nam còn cười ngặt ngoẽo tương cho một câu:” Đáng đời!”
“ Được, nhất đao lưỡng đoạn, sau này có việc gì đừng tìm tôi.” Đường Đại Đầu giận rồi, đứng dậy đi luôn:
“ Này này, đừng giận, đầu anh có vấn đề à, khoản nợ nát này đáng lẽ không nên nhận, bây giờ lên tòa án rồi, còn là đơn vị lớn như thế, ra tấy thế nào. Giản Phàm chỉ là cảnh sát nhỏ, giúp được gì anh, cậu ta muốn giúp cũng không giúp được.” Tằng Nam phải hạ giọng xuống, ở Thịnh Đường này Đường Đại Đầu là cột chống không thể thiếu, tiểu thư với dắt gái mà chạy thì chẳng ai thèm quản, nhưng không có Đường Đại Đầu thì sẽ là tổn thất lớn, có uy của hắn trấn nhiếp, ít nhất thì Thịnh Đường không xảy ra mấy chuyện đánh nhau làm loạn như những chỗ giải trí khác:
“ Cô chỉ cần giúp tôi thuyết phục cậu ta là được, cậu ta không có cách thì tôi nhận thuả, mất 200 vạn, sau này không nói tới nữa.” Đường Đại Đầu đập nồi dìm thuyền dùng chiêu cuối:
Tằng Nam trầm ngâm cầm ly rượu lên vừa uống vừa nghĩ:” Khoản nợ bao nhiêu?”
“ 320 vạn, chưa tính lãi, nếu đòi được, ít nhất phải được 200 vạn.”
“ Vậy thì được, Nếu đòi được về, phần tôi 50 vạn.”
Đường Đại Đầu mắt mở trừng trừng nhìn Tằng Nam không thốt ra được câu nào.
“ Không thì thôi, tôi còn chẳng muốn lấy.” Tằng Nam thong thả uống rượu:
Đường Đại Đầu nghiến răng nghiến lợi giở giọng cùn:” Được, dù sao nếu không đòi được tiền về, tôi không có tiền trả cô, tôi mà chết đói còn cần cô cứu tế.”
“ Ha ha ha.” Tằng Nam cười vui vẻ, lấy di động rằ:” Giản Phàm là loại thích mềm không thích cứng, anh phải thế này ...”
Giọng rất nhỏ, chỉ hai người nghe thấy, Đường Đại Đầu ù ù cạc cạc:” Có được không thế?”
“ Không thử sao mà biết, nếu được thì tôi cũng có một khoản tiền, lừa anh làm gì, mau chuẩn bị đi.”
Tằng Nam đưa chủ ý xấu, không lâu sau Đường Đại Đầu rời phòng giám đốc thì mây đen trên mặt đã bắt đầu tắn đi.