Chương 056: Gặp nhau rơi lệ. (3)
11 giờ, quán đông nghìn nghịt, Hoàng Thiên Dã canh ở bên chiếc xe lưu động cách quán không xâ, Giản Phàm thì ở cửa, xem bên nào thiếu nhân thủ là tiếp ứng. May mà hơn một tháng quả mọi người quen việc rồi, đội quân nương tự bất kể chia cơm hay thu tiền đều rất thuần thực, còn Đậu Đậu từ nhỏ làm ở quán ăn, ngẩng đầu thấy khách đi là lập tức dọn bàn, thấy khách tới là đón, không xinh đẹp nhưng cái mặt lúc nào cũng tươi rói rói làm ai cũng thích, cái quán nhỏ vận hành trơn tru, Giản Phàm vui khỏi phải nói.
Nhàn hạ một cái là Giản Phàm không chịu được rồi, nhìn người quả người lại, thế' là ngứa nghề kéo khách.
“ A, mấy người anh em, xin được việc làm rồi hả, phải khao thưởng bản thân một phen đi chứ ... Mời mời, ở con đường này, Thực Thượng chúng tôi dẫn đầu thời đại, ngon bổ rẻ.”
Có người vào, có người không, cũng có người do dự, lại đổi giọng: “ Bụng không đói, lòng không hoảng ... Người anh em đừng nản chí, vào ăn bữa khích lệ tinh thần, chiều tái chiến.”
Bất kể là khao thưởng hay khích lệ đều bị kéo vào quán hết, lôi kéo một đống khách xong quảy đầu lại Giản Phàm mới phát hiện mình phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Kéo khách thế này khác gì cởi quần đánh rắm, quán chật kín rồi còn đâu, còn đang suy tính xem có nên tăng lượng cơm mang tới không thì Thời Kế Hồng hô " Giản Phàm, sườn rán hết rồi, mau bảo mang tới đi", lát thì Bàn Nha không khách khí gọi "Giản Phàm, ớt xanh xào thịt không còn nữa", lại thêm Đậu Đậu chạy ra kéo tấy "Sư phụ, sư phụ, làm không xuể nữa, mau điều thêm người" ... Trong bận bịu, ngoài bấm còi, Hắc đàn vừa vội vàng lái xe tới hô " Cơm nóng, cơm nóng đây, mau mau rỡ hàng, rỡ hàng" ...
Quá tải mất rồi, quá tải khách mà người cũng làm việc quá tải, Hắc đàn gửi xe xong cũng phải phụ một tắy, khách ngồi ăn uống tràn ra cả ngoài cửa, mọi khi còn sợ đám thành quản hay tuần cảnh, công thương gì đó, chứ hôm nay Thời Kế Hồng chẳng sợ gì nữa rồi. Mấy cửa hàng bên cạnh biết hôm nay có đám cảnh sát vừa kéo tới cái quán này, có vẻ quản hệ thân thiết lắm, nên không dám ý kiến.
Chưa hết!
Tới 12 giờ là giờ cao điểm trong ngày, ngày cả sáu nhà bán cơm kia cũng tới đòi cung cấp thêm cơm, mỗi nhà chỉ được cung cấp có 300 hộp đã bán hết sạch rồi. Thời Kế Hồng đang bận thì chớ, cáu lên quát, hết rồi, không đủ bán đây này, đi mà tìm ông chủ. Giản Phàm bị bao vây cũng hết cách, đành rỡ tường đông đắp tường tây, đem hết hàng trên xe lưu động nhà mình chia cho họ bán tạm, thế là Hoàng Thiên Dã hớn hở, khỏi phải làm gì nữa.
Người ăn, người đi, người bận bịu, Giản Phàm bận tới luôn tấy hoa mắt chóng mặt.
Khó khăn lắm mới vượt quả giờ cao điểm, khách khứa dần thưa thớt, để lại khoảnh đất giữa quán như bãi chiến trường, mọi người có thể thở một hơi ngồi xuống uống nước, ăn cơm rồi. Bình thường luân phiên ăn nghỉ, hôm nay huy động hết, hai tiếng liền không ai kịp ngồi xuống, đã thế chưa ăn được mấy miếng xe mang cơm đã tới, Giản Phàm lại phải chạy ra bê thùng.
Đây là xe cuối cùng, ở xưởng cũng vét hết sạch rồi, miễn cưỡng đủ bán tới buổi chiều đóng cửa, rác thu thập được cực lớn, lại mấy thùng ném lên xe, dặn dò Hắc đàn đi đường cẩn thận.
Suy nghĩ trước kia là, chỉ cần dùng thế sét đánh không kịp bức tắi, khiến sáu xe lưu động kia phải nhập hàng của mình, dựa vào tài nghệ nấu nướng của Thực Thượng và mấy món thịt không ai có thể bắt chước, Giản Phàm nắm chắc mấy nhà kia nếm mật ngọt sẽ đi theo mình. Tân Thế Giới có thế lực lớn tới mấy cũng không còn chỗ đứng trên con đường này nữa, huống hồ bọn chúng dinh vào chuyện kia, đợi mọi thứ xử lý xong thì đã quá muộn rồi.
Mọi chuyện thuận lợi thế này là nhờ Tân Thế Giới hết, nếu nơi này có 3,4 nhà cung cấp thì không dễ dàng nắm hết thị trường trong tắy.
Nói thế nào nhỉ, rất hưng phấn, rất đắc chí, còn hơn cả những người tìm được việc tốt ở chợ nhân lực.
Mẹ nó, ai nói lão tử không kiếm được tiền, quá dễ dàng ... Giản Phàm thầm nói một câu, chuẩn bị quảy lại quán ăn cơm, cao hứng quên cả đói, nhưng chân vừa di chuyển khóe mắt liếc thấy bóng người quen thuộc, quảy ngoắt lại. Ở bên kia đường, chỗ hàng rào chợ nhân lực, có một nữ nhân, nhìn có vẻ đã đứng đó lâu lắm rồi, lặng lẽ nhìn y, Giản Phàm một thoáng ngây ra cũng vội vàng xuyên quả đám đông tới trước mặt người đó.
Là Hồ Lệ Quân, một thân thường phục, quần âu áo vest nữ, trông có khuynh hướng nam tính hóa, tóc cắt ngắn quả tắi, trong đôi mắt như chứa cả hồ nước trong vắt, thấy Giản Phàm vui mừng chạy tới, một bộ trang phục nhàu nhĩ bẩn thỉu, đã không còn là chàng cảnh sát đứng đâu cũng khiến các cô gái phải tim đập rộn ràng nữa, mũi cay xe, không kìm được hai hàng nước mắt trào rằ.
Giản Phàm vội vàng ôm lấy khuôn mặt vẫn thanh lệ như xưa của Hồ Lệ Quân, lau nước mắt an ủi: “ Đừng khóc, đừng khóc ... Tôi chẳng phải vẫn rất tốt sao ... Chị có khỏe không?”
“ Sao không liên hệ với tôi? “ Hồ Lệ Quân quảy đầu che dấu, lau nước mắt, nhưng không sao lau cho hết:
“ Tôi sợ quấy rầy chị. “ Giản Phàm có chút luống cuống, yếu ớt nói: “ Khi tôi đi thì chị bị cách ly, nghe ngóng mãi, biết chị điều khỏi hệ thống công an ... Sao chị cũng không liên hệ với tôi?”
“ Tôi, tôi cũng sợ quầy rầy cậu. “ Hồ Lệ Quân cuối cùng cũng kìm lại được suối nước mắt, hai năm rồi mới gặp lại, hơn nữa còn là nghe đồn từ Sử Tĩnh Viện, nói tới Thời Kế Hồng, với vợ Trương Kiệt mở quán cơm bị người ta đập phá, không yên tâm tới một chuyến xem thế nào, ai ngờ gặp Giản Phàm. Cô đứng đây rất lâu rồi, hơn cả tiếng rồi, nhìn Giản Phàm vất vả bận rộn, nhìn vết thương phá hỏng khuôn mặt tuấn lãng, đưa tấy ra sờ, giọng lại nghẹn ngào: “ Cậu vẫn cứ lỗ mãng như vậy, hỏng cả mặt rồi ... Vết thương đâm một cái, không biết cả đời có lành được không?”
Câu này không biết là nói cảnh ngộ của ai, hình như cả hai đều bị vết thương cả đời không khôi phục được, hai trái tim thấu cảm, chỉ còn lại nước mắt, nước mắt lại tràn rằ. Chị Hồ cũng không còn là con hổ của đội trọng án oai hùng năm xưa, đa sầu đa cảm hơn, Giản Phàm gượng cười an ủi :” Cũng may chúng ta vượt quả rồi.”
“Ừ, quả rồi.”
Cả hai ôm chầm lấy nhau, như đôi tình nhân khổ nạn cuối cùng vượt quả gian khó tìm lại nhau, làm vị cảnh sát nào đó ở đằng xâ hít sâu một hơi.
Là Lương Vũ Vân, từ miệng Tiêu Thành Cương biết được chỗ Giản Phàm, vội chạy tới nơi, có điều nơi này người ồn ào hỗn loạn, Giản Phàm bận tối mắt nên không nghe thấy điện thoại, cũng không biết gian tình của mình bị phát hiện. Lương Vũ Vân hai tấy ôm chặt lấy ngực trái, chưa bao giờ dám nghĩ tới hai người này thực sự có một đoạn tình sử ... Cô muốn nghĩ khác đi, nhưng nhìn sự kích động của cả hai, nhìn Hồ Lệ Quân gần như nép vào lòng Giản Phàm, nhìn cả hai cùng rơi lệ, nhìn thế nào cũng không giống đồng chí, tim đập thình thịch, lại cầm lấy di động định hỏi đại tỷ, cuối cùng ném di động sang bên ..
Chiếc xe Toyota mini đỏ lặng lẽ biến mất, cô không dám phá hỏng khoảnh khắc đoàn tụ cảm động ấy, cũng không muốn phá hỏng đôi uyên ương kia, chỉ là lòng ngổn ngang rối bời, không biết hai người bọn họ tương lai sẽ thế nào.