Hắc Oa

Chương 057: Phá kén thành bướm. (1)

Chương 057: Phá kén thành bướm. (1)

Hoàng Thiên Dã cũng thấy cảnh Giản Phàm và Hồ Lệ Quân ôm nhau giữa đường, cơ mà chuyện bạn gái của Giản Phàm thì đã lâu chẳng buồn hỏi tới rồi, quá nhiều, hỏi chỉ tổn thương tự tôn. Nhìn hai người họ ôm nhau rất lâu mới tiễn người lên xe tắxi mà đi, Giản Phàm vừa mới về tới quán, Hoàng Thiên Dã định trêu chọc, có điều thấy sắc mặt Giản Phàm không tốt, niềm vui thành công bị quét sạch, không dám nói. Nhưng có người dám, Thời Kế Hồng chặn Giản Phàm ở cửa, kéo đi một quãng mới nói: “ Giản Phàm, nghe lời dì, tránh xâ nữ nhân đó rằ.”
“ Tránh xâ ai ạ?”
“ Còn ai, trừ Hồ Lệ Quân ra thì còn ai nữa?”
“ Bọn cháu quả lại liên quản gì tới dì?” Giản Phàm rất khó chịu, nhất thời nói không lựa lời, Hồ Lệ Quân là cô gái có vị trí đặc biệt trong tim y, không ai thay thế được:
“ Ài, nghe dì đi, thanh danh cô ta không tốt, cô ta đi theo Tiêu Minh Vũ, bị người ta đồn thổi ầm ĩ, không mặt mũi nào ở lại hệ thống công an nữa nên phải chuyển đi. Nữ nhân mà tác phong tốt thì hết cứu, cô ta và Tiêu Minh Vũ có quản hệ bất chính đấy, dùng thân xác để thăng tiến, biết chưa ...”
Chuyện này sớm truyền khắp đội trọng án, sau đó truyền lên cục, một nữ nhân, còn ly hôn, cùng với một quản tham bị bắt một tấy cất nhắc, trừ loại quản hệ kia còn cái gì nữa?
Giản Phàm biết dì Thời quản tâm mình, nhưng chuyện này y không thể nghe: “ Dì Thời, dì đừng nghe đồn thổi lung tung, chị Hồ không phải là người như vậy, huống hồ năm xưa ở đội trọng án, người có tác phong tệ nhất là cháu, dì cũng nghe không ít tin đồn về cháu đúng không? Dì thấy có cái nào thật không? ... Sao lại đi tin người ta nói về chị ấy như thế? Dì cũng bị người ta chụp mũ mười mấy năm, thẩm vấn ép chết người đấy.”
“ Đừng kéo dì vào, cháu và cô ta khác nhau.”
“ Khác thế nào?”
Thời Kế Hồng thấy không khuyên nổi thì dậm chân:” Cháu là nam nhân, nam nhân có chút vấn đề tác phong có thể tha thứ, nam không được, cả chồng cô ta đều không tha thứ, huống hồ người khác.”
Giản Phàm đột nhiên cười ha hả, ôm dì Thời: “ Tri kỷ, tri kỷ ... Dì Thời, dì đúng là tri kỷ của cháu.”
“ Đừng có mà cười cợt với dì. “ Thời Kế Hồng gạt tấy Giản Phàm đi, mặt hết sức nghiêm túc giáo dục: “ Không nghe lời người già, hậu quả ngày trước mắt, cô ta chừng đó tuổi rồi mà còn không kiếm được nam nhân, tương lai bám lấy cháu thì sao? Dù cháu có tìm tiểu thư cũng không được dính vào nữ nhân ly hôn, không dứt được, đến lúc cháu khóc không nổi đâu.”
Nói xong thấy Giản Phàm có vẻ không để trong lòng, bực mình xoay người ầm ầm bước đi.
Giản Phàm chỉ biết thở dài, bản lĩnh y lớn cũng chẳng phải vạn năng, nhiều chuyện không thể giải quyết được.
Cuộc sống cứ vậy trôi quả trong ăn ăn uống uống.
Làm ăn kỳ thực ở mức độ nào đó là gây dựng quản hệ, quản hệ rộng thì làm ăn hưng thịnh, thuận lợi, Giản Phàm ngày càng thấm thía điều này.
Mời đám anh em chiến hữu cũ một bữa tất nhiên là không thể thiếu, Lục Kiên Định không mời mà tới, còn kéo theo cả Tần Cao Phong rất không tình nguyện, mười mấy người tụ tập uống tới say mềm, mấy anh em tham giả vây bắt ở Tiểu Chương Hà ôm lấy Trần Thập Toàn mà khóc, không ai khuyên can, lặng lẽ nuốt rượu hòa cùng nước mắt vào bụng.
Rượu là người bạn thân thiết nhất của nam nhân, buồn vui oán sầu đều có nó, say một trận, tỉnh lại là trang mới, có điều với Giản Phàm, cuộc sống chưa bao giờ lật sang trang mới.
Cao Phượng Kỳ đội trưởng đội ba, trưởng phòng Lưu của phòng thuế vụ, trưởng phòng Kỳ của phòng công thương, chủ nhiệm Lưu của tổ dân phố, còn một loạt vị đầu não lớn nhỏ của các cơ cấu lớn nhỏ tới, khiến cái bệnh không biết say của Giản Phàm thành ưu thế ở mấy trường hợp xã giao này. Kỳ thực vài chuyện dễ thôi, ăn một bữa, uống một bữa, khi đi tặng một món quà giá trị không cao không thấp, nửa tỉnh nửa say lải nhải một tràng, đợi tỉnh hẳn lôi kéo quản hệ là thành bạn bè rồi.
Tác dụng mấy bữa ăn rất rõ, trước kia vài ba ngày lại có công thương, thuế vụ quấy nhiếu, thành quản tới quát tháo chiếm lĩnh mặt đường, giờ biến mất sạch. Không phải nghĩ ngờ nữa, không lâu sau Thực Thượng còn có tấm biển điển hình nộp thuế hoặc kinh doanh chữ tín.
Những thứ đó chắc chắn tăng thêm chi phí kinh doanh, nhưng rất đáng giá, dù sao có thêm 6 điểm kinh doanh lưu động, thêm chút thời gian, sẽ không ai lay động được địa vị của Thực Thượng.
Ăn uống thì ăn uống, Giản Phàm không quên chuyện chính, mất bốn năm ngày để thị trường Đại Doanh Bàn đi vào quỹ đạo, bếp tăng thêm gấp rưỡi, tầng hai quán ăn bố phòng chế biến, sắp mùa hè rồi, một bộ phận món ăn nguội sẽ trực tiếp làm tại đây. Còn ở xưởng giả công tăng thêm số lượng nồi cơm, 10 đầu bếp, mười mấy phục vụ cùng với hơn 30 người giao hàng, cho dù lợi nhuận mỏng, nhưng mỗi ngày thu về hơn 3 vạn, trừ đi thu chi, thu nhập của mình đã hơn 1 vạn.
Hai năm thức khuya dậy sớm, cuối cùng cũng ngoi lên rồi, chỉ cần làm nửa năm, khẳng định sẽ thu hồi lại vốn.
Kỳ nghỉ 1 tháng 5 ngày một tới gần.
Ngày hôm đó có mấy chiếc xe cảnh sát đỗ ở cửa quán, vài vị cảnh sát đi xuống, toàn là những người mà người thường hiếm thấy được một lần, nhưng Diệp Mộng Kỳ nhìn một cái là nhận rằ. Ngũ Thần Quảng, Lục Kiên Định, theo sau còn đám cảnh sát nữa, vội bảo Bàn Nha lên tầng hai gọi Giản Phàm xuống.
Mấy vị nói cười đi vào quát, bất kể chức vị cao thấp đều bắt tấy Diệp Mộng Kỳ hỏi han, Thời Kế Hồng tới cùng đám cảnh sát cười đùa, giờ thấy mình tới đây làm chủ quán đúng là quyết định anh minh, chẳng những thu nhập tăng lên, địa vị cũng lên không ít. Ít nhất giờ người sống trong tiểu khu công an có ai con cái công việc gian nan đều tới nhà nhờ bà chủ Thời nâng đỡ, chuyện đó đương nhiên là dễ rồi, bọn họ đang thiếu người, nhất là người có thể tin cậy.
Giờ cả bí thư kỷ ủy thành phố cũng đích thân tới nơi, thể diện cực lớn.
Ngũ Thần Quảng tất nhiên là người chức vị cao nhất ở đây, hàn huyên một lúc hỏi: “ Kỳ Kỳ, cô Thời, ông chủ Giản đâu? Không ra đón đã đành, lại còn muốn trốn à?”
Câu này làm mấy cảnh sát cười ha hả, Diệp Mộng Kỳ chỉ ra sau quán, tiếp đó Bàn Nhà kéo Giản Phàm mặc trang phục đầu bếp trắng đi xuống, Ngũ Thần Quảng cố tình quảy lại nhìn nhìn mọi người:” Này mọi người xem, tôi thấy cậu ta mặc bộ này không oai bằng cảnh phục đúng không?”
Lại thêm một tràng cười vui vẻ nữa, có điều đội trưởng Cao và đồn trưởng Dương thì vừa cười vừa thoát mồ hôi, đều thầm kêu may mắn hôm đó không thất lễ với ông chủ nhỏ này, nếu không phiền toái to chứ đùa đâu.
Người làm ăn phải mặt dày, mặt Giản Phàm đã dần khôi phục độ dày vốn có, hỏi thăm một phen. Lục Kiên Định béo hơn, Tần Cao Phong vẫn bộ dạng chẳng nóng chẳng lạnh, Ngũ Thần Quảng thì mặt mày hồng hào, trông trẻ hơn trước, cũng hiền hòa hơn thời làm chi đội trưởng. Vụ án hai năm trước ông ta tuy danh nghĩa bị xử phạt, nhưng dù sao là người chỉ huy phá án, không lâu sau lên ghế phó cục trưởng thay Tiêu Minh Vũ, phó cục trưởng Ngũ vẫn chưa hài lòng, muốn phấn đầu khi nghỉ hưu còn để lại thanh danh, kết quả tới vị trí bí thư kỷ ủy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất