Chương 060: Du thuyết thiên hạ. (1)
Giản Phàm ban ngày chạy rông ngoài đường, tối đi mở quán, đêm về chui vào phòng đối phó với đống hồ sơ cao ngất ngưởng, tỉ mỉ đối chiếu từng manh mối nhỏ, chứng thực những lời Đường Đại Đầu nói, dần dần một sự kiện xâ lạ đã hoàn toàn bày ra trước mắt.
Làm rõ rồi thì chuyện trở nên đơn giản.
Sáu năm trước Nhân Thông còn rất nhỏ bé, khi cạnh tranh nhà hàng hải sản hiện nay bị Cửu Đỉnh đẩy ra ngoài, mảnh đất béo bở sát ngày phố chui vào túi Cửu Đỉnh, còn Nhân Thông chỉ được mảnh đất trống trong ngõ, hai oan giả này từ đó va chạm không ngừng.
Sau đó giá địa ốc nhảy vọt làm địa ốc Nhân Thông dần lớn mạnh, mà mảnh đất của Cửu Đỉnh lại thu hiệu ích không tốt. Nhân Thông muốn đẩy Cửu Đỉnh đi để nối hai mảnh lại làm một kéo giá tăng lên. Nhưng Cửu Đỉnh không ngốc, địa ốc tăng giá tất nhiên dù kinh doanh không tốt cũng không nhường rằ, một muốn muả, một không bán xuất hiện tranh đấu không có gì là lạ.
Từ tài liệu có được của đồn công an thì những năm quả Cửu Đỉnh và Nhân Thông xảy ra va chạm không chỉ một lần, chặn cửa nhà hàng, ném đá phá kính, cắt nước, cắt điện, đe dọa nhân viên, thủ đoạn bẩn thỉu gì cũng dùng. Lần này càng ác hơn, mục tiêu nhắm thẳng vào hang ổ của Cửu Đỉnh, ép Cửu Đỉnh không thể không tự cứu mình.
Chẳng quả chỉ đến thế mà thôi, đêm hôm đó nghe Đường Đại Đầu kể thì thật huyền ảo, hóa ra nó đơn giản tới buồn cười.
Là một người bàng quản, nhìn thấu sự việc này khiến Giản Phàm có loại hưng phấn không tên, loại hưng phấn giống như khi ở Đệ nhân oa có thể yên tâm xẻo vị khách sộp gọi món không hỏi giá, trả tiền không cần tiền thối vậy. Có lẽ do Hương Hương phản bội đã kích thích, hoặc do khát vọng sinh hoạt sung túc, giờ nhìn thấy cơ hội kiếm tiền, Giản Phàm không ngại ra tắy.
Mà đây chính là cơ hội mà y vẫn chờ.
Giản Phàm cười gằn rồi, không giống sự đắc ý ngây thơ như trẻ con bắt được kẹo khi xéo khách ở Đệ nhất oa, nó có chút hung ác của con sói đang nhe răng nanh nhìn con mồi.
Sáng hôm đó ở Nhật báo Đại Nguyên, khi Tương Địch Giai từ sảnh đi ra nhìn thấy chiếc xe cảnh sát đỗ bên đường, cả xe lẫn người trong xe đều hết sức quen thuộc, khóe môi bất giác nở nụ cười dịu dàng.
Tòa nhà nguy nga, cột đá hoa cương sừng sững, và cảnh cửa kính tráng lệ, Giản Phàm từ xâ nhìn nơi này mà động lòng, đúng là hơn hẳn đại đội một. Đương nhiên động lòng hơn cả là giai nhân vừa xuất hiện, Tương Định Giai uyển chuyển đi tới khiến Giản Phảm muốn dụi mắt nhìn, y vẫn không dám tin mỹ nữ này từng nằm trong lòng mình thỏ thẻ những lời tình tứ.
Cửa xe mở rằ, Tương Địch Giai nhoẻn miệng cười ngồi vào ghế phụ lại, nhìn Giản Phàm khởi động xe, hoài nghi hỏi:” Giản Phàm, cậu tìm anh trai tôi làm gì?”
“ À, thăm anh ấy, nói vài chuyện mà anh ấy quản tâm.” Giản Phàm tùy ý đáp:
Tương Địch Giai nhận được điện thoại của Giàn Phàm mặc dù đồng ý, nhưng trong lòng thấp thỏm, hạ giọng khuyên:” Giản Phàm, đừng kích thích anh ấy, anh ấy vừa mới xuất viện, hôm quả lại xảy ra chút việc, tâm tình đang rất phiền muộn. Nếu cậu không có việc gì hay là ... Đừng gặp anh ấy nữa ...”
Giản Phàm quảy đầu sang nhìn đôi mắt đẹp chất chưa lo lắng của Tương Địch Giai, trấn an:” yên tâm, tôi đảm bảo sẽ làm anh ấy cao hứng, được không? Chị lo lắng cái gì, giữa tôi và anh ấy đâu có xung đột lợi ích? Nghiêm khắc mà nói, tôi và anh ấy từng là đối tác làm ăn, nói không chừng sau này quản hệ còn có thể gần gũi hơn một chút.”
Tương Địch Giai chỉ biết thở dài:” Cậu nghĩ được thì tốt.”
Xe đi được hai mươi phút tới khu việt thự Sơn Tây, nơi này dựa lưng vào công viên Lĩnh Tây, gối đầu lên Tây Sơn lộc, không khí trong mát, đường đi không phải bằng bê tông mà là lát loại gạch đỏ, hơn hai trăm biệt thự độc lập đều là kiến trúc hai tầng Châu Âu, cửa sắt nghệ thuật, mỗi khoảnh sân đều có mảng cỏ chăm sóc cầu kỳ, vô cùng u nhã.
Đỗ xe lại ở sân trước, tới ấn chuông, một lát sau một mỹ phụ vô cùng xinh đẹp dẫn một cô bé năm sáu tuổi rằ, xem ra là vợ Tương Cửu Đỉnh, Tương Địch Giai gọi một tiếng "chị dâu" rồi thân thiết bế cô bé lên thơm vào má, bốn người vào trong.
Biệt thự, vợ đẹp, con xinh, con bà nó chứ, đây mới là cuộc sống, Giản Phàm thầm nhủ.
Lần này biết có chuyện mà tới Tương Địch Giai biết ý bế cháu gái cùng chị dâu ở dưới nhà trò chuyện, Giản Phàm tới thư phòng. Bị thương xuất viện chưa lâu, Tương Cửu Đỉnh có vài phần chậm chạp hư nhược, đầu vẫn còn quấn băng, nơi bị thương là sau gáy, chiêu thường dùng của bọn lưu manh đường phố, Giản Phàm nhìn cảm thấy khoái trá nhiều hơn thương hại.
“ Mời ngồi, nhà có trẻ nhỏ bừa bộn không kịp dọn dẹp, làm cậu chê cười rồi.” Tương Cửu Đỉnh lịch sự mời Giản Phàm, thư phòng trang trí đơn giản không xâ hoa, một mặt tường là tủ sách tới tận nóc, rất nhiều gáy sách là chữ nước ngoài, thảm trải nhà, bàn ghế kiểu phương Tây thể hiện rõ phong cách chủ nhân. Hắn chủ động lên tiếng trước:” Giản Phàm, cám ơn cậu tới thăm tôi, trước kia chúng tôi làm hơi quá, cậu không tính toán hiềm khích còn giúp Giai Giai, tôi cũng muốn tìm cơ hội cám ơn cậu, kỳ thực tôi rất tán thưởng cậu.”
Chẳng biết có phải là sự khiêm tốn khi sa cơ hay là cố tình làm ra vẻ, nghe có vẻ thành ý mười phần, chỉ là dù thế nào vẫn thể hiện vị thế của người đứng bên trên. Giản Phàm ngồi ngày ngắn, cảnh phục phẳng phiu chỉnh tề, nghiêm túc nói:” Giám đốc Tương, tôi không tới đây để tiếp nhận lời cám ơn của anh, mà tới bàn một vụ làm ăn.”
“ Làm ăn? Có phải, có phải cậu đã có bí phương của La gia?” Tương Cửu Đỉnh mừng rỡ:
“ Không có.” Giản Phàm trả lời rõ ràng dứt khoát, để hắn khỏi mơ mộng viển vông:
“ Vậy chúng ta chẳng có gì đề bàn, giờ tôi chỉ quản tâm tới cái này. “ Tương Cửu Đỉnh thất vọng ra mặt, trong mắt hắn, không có bí phương này thì không cứu được Cửu Đỉnh, chuyện khác chỉ là vô nghĩa, hai chữ La giả sắp thành ma chú ám ảnh cuộc đời hắn rồi:
“ Tôi giúp anh giải quyết nguy cơ của Cửu Đỉnh thì sao?”
Giản Phàm đột ngột tung ra một câu khiến Tương Cửu Đỉnh ngỡ ngàng, nhưng chỉ thoáng quả, thần sắc khinh thường nhiều hơn kỳ vọng, mũi hừ một tiếng:” Nguy cơ gì? Nguy cơ của chúng tôi chẳng phải chuyện bí phương kia sao? Cùng lắm là bồi thường, gì tới mức nguy cơ?”
“ Thế à? Vậy thì người của địa ốc Nhân Thông đuổi cùng giết tận chuyện anh lừa đảo thương nghiệp có tính là nguy cơ không?” Giản Phàm mỉm cười:
Không rõ là Tương Cửu Đỉnh che dấu hay căn bản không coi ra gì: “ Chuyện đó người trong nghề ai mà chẳng biết, chúng tôi vì mảnh đất đó tranh chấp bao năm, cùng lắm bán cho họ là xong, lấy khoản tiền lớn đầu tư nơi khác.”
Mẹ nói cứ giả vờ đi, Giản Phàm chửi thầm biết đây là loại người bị người ta chọc đít còn vênh mặt giả làm hảo hán, áp chế kích động đạp hắn một cái, thong thả nói:” Không đơn giản như vậy đâu, Cửu Đỉnh các anh là do bốn nhà góp cổ phần, khách sạn vốn là xưởng chế thuốc Thái Hành, cho nên Thái Hành chiếm 25% cổ phần, tiếp đó sơn trang nghỉ dưỡng Mộc Sơn Lâm và cty kiến thiết số 4, mỗi bên chiếm 15%. Bốn nhà bằng mặt không bằng lòng, tôi nghĩ lần này bồi thường quá lớn, anh phải bán cổ phần phải không? Như thế Cửu Đỉnh không phải của Tương giả nữa rồi. Hơn nữa tôi đoán anh chẳng đồng ý bán khách sạn đúng không, là các cổ đông nhỏ ép anh, anh không bán cũng không được. Tôi còn có thể cho anh biết một chuyện, trong tài khoản của Nhân Thông có chưa tới 300 vạn, bọn họ đang bận mở khu mới, căn bản không có tiền mà trả anh đâu.”
Hôm nay dừng ở đây.