Chương 061: Du thuyết thiên hạ. (2)
Câu này mới là chọc đúng chỗ hiểm, Tương Cửu Đỉnh tái mặt, mặc dù không phải quá cơ mật, nhưng một người ngoài nói ra lại có ý nghĩa khác: “ Cậu còn biết gì nữa?”
“ Tôi còn biết sự kiện hôm quả ở Cửu Đỉnh thăng cấp là do anh sử dụng quản hệ phía chính quyền gây ảnh hưởng chính phủ khu và đồn công an, áp chế' người bao vây, kết quả là anh thuả thảm.” Giản Phàm nói không chút khách khí:
Mặt Tương Cửu Đỉnh lộ sắc thẹn: “ Thuả? Hừ, thuả thì sao, cùng lắm thì đền tiền, tôi vẫn là bên khống chế' cổ phần, tài sản bị thu hẹp một chút mà thôi. Giản Phàm, cậu định tới chế nhạo tôi à?”
“ Ha ha ha, chế nhạo anh thì đôi được cái gì? Huống hồ chúng ta xưa nay chưa từng đứng ở góc độ đối lập phải không? Tôi chỉ muốn giúp một chút, hai ta giao dịch, nói không chừng vấn đề được giải quyết, có muốn nghe không?” Giản Phàm đi thẳng vào vấn đề chính:
Tương Cửu Đỉnh vẫn hoài nghi, phất tấy cười tiêu sái:” Ha ha ha, vậy thì tôi rửa tai nghe.”
“ Không cần rửa tắi, tôi đưa ra một kế hoạch, anh sẽ hứng thú.” Giản Phàm đẩy tới một tờ giấy, tuy đơn giản, nhưng là thành quả một tuần của y:
Tương Cửu Định xem quả đại khái, ngẫm nghĩ:” Ý tưởng rất hay, cậu muốn tôi và Địa ốc Uy Thịnh liên hợp kháng địch? Nhưng Uy Thịnh dựa vào cái gì mà liên hợp với tôi? Thương nhân coi trọng lợi ích, không có lợi, họ nghe cậu không? Tôi thậm chí còn không quen Lý Uy.”
Giản Phàm tự tin nói:” Chuyện này tôi giải quyết, tôi thuyết phục được anh thì cũng thuyết phục được ông tắ.”
Nếu đúng thế thì khác rồi, Tương Cửu Đỉnh nắm được cọng cỏ cứu mạng, thái độ tích cực hẳn lên, chất vấn:” Vậy nhà tiêu thụ tuyến dưới thì sao, vài ngày nữa không biết còn có bao nhiêu người tới, đây mới là điều đau đầu nhất.”
“ Chuyện đó để tới cuối cùng, tôi sẽ giải quyết.”
Tương Cửu Đỉnh nheo mắt, thằng nhóc này lấy đâu ra tự tin mà dùng khẩu khí này, quản sát Giản Phàm thực sự không nhận ra điều gì, từ bộ cảnh phúc làm y trông chứng trạc hơn còn không cảm thấy có gì khác trước:” Vậy bây giờ phải làm, mỗi ngày bọn họ vây công làm mất hết hình tượng của Cửu Đỉnh.”
“ Đóng cửa đi.” Giản Phàm đáp gọn:
“ Đóng cửa?” Tương Cửu Đỉnh suýt đứng dậy, thằng nhãi này sợ Cửu Đỉnh không sập sao:
Giản Phàm ngăn Tương Cửu Đỉnh nổi giận:” Giám tốc Tương, anh là người trong cuộc nên loạn, ý đồ của Nhân Thông là ép anh đóng cửa, vậy anh đóng cửa luôn cho rồi. Treo biển đóng cửa tu sửa, tạm ngừng kinh doanh, tôi đảm bảo họ giải tán hết. Chỉ có đóng cửa vài ngày anh mới có cơ hội trở mình, nếu không bọn họ gây sự, anh xử lý ra sao? Tốn công làm gì ở chuyện vô nghĩa, bọn chúng cố tình làm thế chính là lôi kéo hết tinh lực của anh vào xử lý chuyện vô bổ.”
“ Đóng thì đóng, dù sao cũng có vài vấn đề cần giải quyết.” Tương Cửu Đỉnh nghĩ quả đúng là nếu mình đi cãi nhau vô nghĩa với đám nhà tiêu thụ thì chỉ tốn công, tin tưởng Giản Phàm hơn vài phần:” Giản Phàm, chuyện này cậu thấy có mấy phần thắng?”
“ 5 thành, anh xử lý quá chậm để bản thân rơi vào vị thế đợi người ta giết mổ rồi, nếu như anh không nghi ngờ tôi nữa thì sẽ thêm một thành.” Giản Phàm đan hai tấy trước ngực nhìn thẳng Tương Cửu Đỉnh, vị trí chủ khách đã thay đổi hoàn toàn:
Tương Cửu Đỉnh không biết vì sao chỉ mấy tháng không gặp từ chàng đầu bếp vô tư rụt rè lại thành người nói chuyện đầy vẻ áp đảo người khác như vậy, nhưng mà có 5 thành thôi, quá mạo hiểm, nghĩ tới đó lấy ra tư thái bàn chuyện làm ăn:” Bằng vào cái gì tôi tin cậu đây? 6 thành vẫn là ít.”
Giản Phàm không để ý thái độ của Tương Cửu Đỉnh, thân phận của mình khiến một kẻ luôn mang tâm thái ưu việt như hắn xem nhẹ là bình thường, giơ ba ngón tấy lên:” Tôi có thể cho anh ba nguyên nhân. Thứ nhất, biện pháp của tôi dù không hiệu lực, anh cũng chẳng tổn thất gì. Thứ hai, giải quyết bí phương thì tôi am hiểu hơn ai hết, anh không tìm được người thứ hai hơn tôi đâu ... Còn thứ ba là trên người anh, anh giờ còn ai để mà tin à? Hay anh có biện pháp nào à? Tôi chỉ nghe thấy tường đồ người ta hè nhau đẩy, không ai lại đi cùng nhau đỡ.”
Lời nói vạch trần sự quẫn bách của Tương Cửu Đỉnh, trốn về nơi yên ổn này chứng tỏ hắn đã vô kế khả thi, giống con thú bị thương lê về ổ liếm vết thương, không còn hùng tâm nữa, nếu hắn tọa trấn ở Cửu Đỉnh thì Giản Phàm đã không tới tìm. Đám người tiếp nhận kiến thức kinh doanh phương Tây này muốn đấu với gian thương bản địa thì còn kém một bậc.
Sắc mặt Tương Cửu Đỉnh tái đi vài phần, thế cục đúng là như vậy, bên trong cổ đông o ép, bên ngoài hùng hổ đòi tiền, bạn bè thì khoanh tấy hoặc trốn tránh, chỉ vài ngày thôi hắn đã thấy vô cùng nguy ngập rồi:” Nói hay lắm, cậu nắm trúng điểm yếu của tôi rồi. Có điều tôi hi vọng cậu làm tốt hơn là nói, giờ nói điều kiện của cậu đi, cậu không định phục vụ vô điều kiện chứ?”
“ Tôi muốn tiền. “ Giản Phàm thẳng thừng, nhanh gọn:
“ Ha ha ha ha .. Giản Phàm, tôi phục cậu rồi, phục rồi, trước kia cậu còn có bí phương mà ép tôi, giờ chỉ bằng nói xuông mà muốn tới nhà đòi tiền. Ha ha ha, Giai Giai tặng tiền cậu, cậu không lấy ... Cậu đúng là muốn làm chuyện bất ngờ.” Tương Cửu Đỉnh vỗ tấy cười không ngớt, lâu lắm mới thấy chuyện vui như vậy: “ Cậu muốn bao nhiêu?”
“ Bao nhiêu thì tôi không chắc, tôi muốn một căn nhà ít nhất 100 m2, 3 phòng 1 sảnh, gần đơn vị của tôi một chút. Giám đốc Tương, bí phương đó chỉ đáng 5 vạn nên tôi lấy 5 vạn, chị Tương bồi thường tôi thấy đó không phải là tiền mà tôi xứng đáng nhận, nên tôi không lấy. Những chuyện này không so với nhau được.” Giản Phàm yêu cầu không chút ngại ngùng:
Tương Cửu Đỉnh mãi mới ngừng cười được, nghiêm túc hơn:” Nhà trong khu vành đai phải 50, 60 vạn, cậu muốn nhiều hơn mấy lần trước cộng lại đấy.”
“ Ha ha ha, tôi bán ý tưởng, tôi thấy nó đáng giá một căn nhà, tuy giá không nhỏ, nhưng so với tổn thất mà anh phải đối diện thì quá nhỏ. Quản lý cấp cao của anh lương mỗi năm cũng mười mấy vạn hả? Sao anh không bảo họ giải quyết cho anh đi.” Thần sắc Giản Phàm chắc chắn vô cùng, giống như mọi nguyên liệu nấu ăn đã sẵn sàng vào nồi:
Tương Cửu Đỉnh nhìn Giản Phàm rất lâu ý đồ phát hiện nhược điểm của đối phương, đáng tiếc là hoàn toàn vô hiệu, chàng trai nói cười tự nhiên, ánh mắt sắc xảo hoàn toàn thay đổi rồi, cảm giác hết sức quỷ dị, hít một hơi:” Deal! Tôi chuẩn bị cho cậu một căn nhà bên trong vành đai hai, có bản lĩnh cậu cứ đến lấy.”
“ Anh yên tâm, khi cần lấy thì tôi không khách khí đâu. Được rồi ...” Giản Phàm hơi ngả người về phía trước:” Đến lúc chúng ta thảo luận chi tiết rồi, có vài việc tôi cần anh kiếm người làm.”
Không biết hai người bàn bạc cải gì, chỉ biết hơn một tiếng sau, cửa thư phòng mở rằ, Tương Địch Giai tròn mắt nhìn anh trai mình khoác vai Giản Phàm thân tình, cả hai người cười nói vô cùng tâm đắc, nhìn cứ tưởng là đôi bạn thân lâu năm.
Cô nửa mừng nửa lo, anh trai và Giản Phàm xung đột luôn là khúc mắc lớn trong lòng cô, ai ngờ trong thời điểm khó khăn nhất, mối quản hệ này thay đổi 180 độ.
Chỉ là nhìn họ cười, e là có chuyện xảy rằ.