Chương 061: Bản tính khó dời. (3)
“ Tất nhiên là có rồi, như ông bà nội em, năm mươi năm cùng nấu ngọc mễ hoàng, năm mươi năm ngủ trên phản gỗ, năm mươi năm chưa từng chia tách, hiện giờ tắm đại đồng đường, thế mới là náo nhiệt hạnh phúc. Chị, chúng ta tranh thủ đi tiến hành năm nay luôn đi, Tết Xuân năm sau bế con về, thế là thành tứ đại đồng đường rồi, hai chúng ta bế con đi một vòng, riêng tiền mừng tuổi cũng đủ ... Chị, làm sao thế, em nói thôi mà, chúng ta không vội ...” Giản Phàm vốn muốn dỗ vui Tương Địch Giai, nói một hồi nhận ra ánh mắt Tương Địch Giai ảm đạm vội dừng lại:
“ Không phải.” Tương Địch Giai mỉm cười:” Cậu nói loại tình cảm nguyên thủy đó, tất nhiên là đẹp nhất rồi.”
Mắt chạm nhau, tìm cũng như nối liền cùng nhoẻn miệng cười, ở loại chuyện này cả hai đã ăn ý không cần thừa lời nữa, chẳng quả là cha mẹ hai bên ngăn cản, nhưng cũng không phải vấn đề.
Tương Địch Giai nhận ra sự quyến luyến của Giản Phàm cũng sâu như mình quyến luyến cậu ấy, hơi cắn môi:” Giản Phàm, đáng lẽ tôi không nên phát biểu ý kiến đối với sự lựa chọn của cậu, mặc dù cậu luôn thiếu nghiêm túc, nhưng một khi làm việc gì lại rất cố chấp, cái nghề cảnh sát này có khi không thích hợp với cậu. Cậu đã quá nhập tâm vào nó rồi, tôi không muốn cứ vài ngày lại nhìn thấy cậu bị thương, không thì bị cách ly, không biết cậu ở đâu ra sao, cậu biết tôi lo lắng thế nào không?”
Nói tới đó vuốt ve gò má vừa lành vết thương của Giản Phàm:” Muốn từ chức thì cứ từ chức, cứ lơ lửng không ra trên chẳng ra dưới thế này, cậu cũng không dễ chịu.”
Cảm động không tên tràn vào tim, Giản Phàm cười, nụ cười rất khoáng đạt:” Chị, đừng lo, sau này em sẽ cẩn thận hơn, cái nghề này kỳ thực không phải vô ích, ít nhất nó dạy em sống một cách có trách nhiệm, làm một việc gì cũng nên có đầu có cuối, bất kể làm cảnh sát hay làm người, bỏ dở nửa chừng dù sao cũng có chút nuối tiếc.”
Tương Địch Giai không khuyên can cũng không ủng hộ, mà chỉ mỉm cười tỏ ý lý giải, đưa tới một nụ hôn cổ vũ.
“ Vào đi.”
Ngũ Thần Quảng cầm chìa khóa mở cửa văn phòng, khi ông ta tới nơi thì Giản Phàm đã đợi từ trước rồi, không phải vì y nóng ruột tới quá sớm, mà vì lãnh đạo chẳng có khái niệm giờ giấc gì, nói là 3 giờ chiều, mà giờ là 3 giờ 36 phút rồi.
“ Nói xem, mấy ngày quả làm gì?” Coi như không có chuyện gì xảy rằ, Ngũ Thần Quảng đi về chỗ ngồi xuống, ra hiệu cho Giản Phàm đóng cửa lại:
Giản Phàm hiện giờ chẳng còn vẻ mặt rụt rè của cảnh sát nhỏ gặp lãnh đạo nữa rồi, trả lời rất đơn giản ngắn gọn:” Báo cáo, không làm gì cả, ăn, ngủ và nghiêm túc đánh giá sai lầm tư tưởng.”
“ Úi chà, nói cứ như thật vậy.” Ngũ Thần Quảng rút ngăn kéo rằ, lấy một túi hồ sơ còn dán kín, Giản Phàm tinh mắt nhận ra ngay, đó là túi đựng giấy tờ của mình mà ban đốc sát tịch thu,
Đương nhiên Ngũ Thần Quảng không định trả lại cho Giản Phàm một cách đơn giản như thế, ném túi hồ sơ lên bàn, nghiêm khắc quát:” Viết kiểm điểm chưa? Bằng vào chuyện của cậu, đáng lẽ phải công khai kiểm điểm trước toàn thể chi đội ở đại hội.”
“ Hả?” Lại còn thế? Giản Phàm rủa thầm, nếu mà phải đọc kiểm điểm trước mấy trăm người, còn chẳng bằng về nhà, chỉ phải kiểm điểm với mẹ, bởi thế quên cái mùa xuân đấy đi:
“ Hả cái gì mà hả, công ra công, tội ra tội, đừng tưởng rằng bằng vào chút công lao của cậu là có thể vô tổ chức, vô kỷ luật, không coi ai ra gì, đừng cho rằng chi đội không dám xử phạt cậu.”Ngũ Thần Quảng giống mọi khi, cứ quát tháo vài câu là lại vỗ bàn, thấy mắt Giản Phàm nhìn đi chỗ khác chứ không nhìn mình, càng không chịu cúi đầu, tỏ rõ thái độ không nghe mấy lời giáo dục này, đành ngừng lại, quảy về chủ đề cũ:” Kiểm điểm đâu?”
Giản Phàm bị mắng cái là ương ngay, trả lời cộc lốc:” Không viết.”
“ Vì sao không viết?”
“ Còn chưa có xử phạt, tôi viết thế nào?”
“ Đình chỉ vốn là xử phạt.”
“ Đúng thế, xử phạt là đình chỉ, có phải là viết kiểm điểm đâu.”
Nói một câu là cãi một câu, không có tí hối cải nào hết, Ngũ Thần Quảng sầm mặt:” Cậu không nhận thức được tính nghiêm trọng trong sai lầm của mình à?”
Giản Phàm đáp trả:” Tôi nhận thức được, nếu muốn đuổi tôi, thế có nghĩa là kiểm điểm vô ích, tôi cần gì phải viết? Nếu tra thực không có lỗi của tôi, tôi càng không việc gì phải viết.”
“ Cậu ...” Ngũ Thần Quảng phẫn nộ vỗ bàn đứng dậy, vung tấy định tát Giản Phàm, người làm đội trưởng có cái tật xấu này, vài ba câu không đúng ý là sôi máu bất chấp, lên chi đội trưởng bao năm không làm gì nữa. Nhưng vừa giơ tấy lên thì Giản Phàm quảy đầu sang, ánh mắt đối diện với mình, rất kiên định, hoàn toàn không có ý định né tránh, thế nhưng lại khiến Ngũ Thần Quảng phải dừng tắy.
Cái tát này mà giáng xuống, mọi thứ sẽ thực sự kết thúc, không cách nào vãn hồi, thằng nhóc này vô cùng kiêu ngạo.
Huống hồ ánh mắt sắc lạnh đó, chỉ có cảnh sát quảnh năm ở tuyến đấu, trải quả muôn vàn trui rèn mới có sự ngạo nghề với tất cả như vậy, trong lòng Ngũ Thần Quảng có chút giật mình, xem ra hơn một năm chơi súng không phải là lãng phí.
Mắt thoáng quả chút lạnh lùng rồi khôi phục nguyên dạng, Giản Phàm không sợ hãi cũng không lùi bước.
“ Ha ha ha.” Không khí đang căng như dây đàn, sắp đi vào ngõ cụt thì Ngũ Thần Quảng cười lớn ngồi xuống ghế, chỉ mặt Giản Phàm:” Tôi xem ra không phải là vấn đề viết kiểm điểm hay không, mà là cậu không nhận sai đúng không?”
“ Điều này tôi phục tùng ý kiến lãnh đạo.” Giản Phàm trả lời không đau không ngứa, tuy y không định bỏ cuộc giữa chừng, càng không định cúi đầu:
“ Xem ra tôi sai rồi, rõ ràng là một con thiên lý mã, nhưng tôi lại dùng làm lừa, khiến cậu không hài lòng chứ gì? “ Ngũ Thần Quảng nhìn đôi mắt chẳng có chút e sợ lãnh đạo nào, bình phẩm:” Chàng trai, mặc dù cậu làm người ta chẳng yên tâm nổi, nhưng cậu có gan đây. Chỉ có điều không biết súng bị thu rồi, gan có còn không?”
Giản Phàm rất chán mấy trò thăm dò mèo vờn chuột vô nghĩa này:” Chi đội trưởng, chú đừng khích tôi, tôi làm việc mình cho là đúng, và tôi luôn làm tốt nhất việc mình làm, tôi đã lập công, bị cướp công, tôi có than vãn không? Tôi không có lỗi bị cách ly, tôi có phản ứng tiêu cực không? Công việc được giao tôi luôn hoàn thành tốt, tôi không thẹn với việc mình làm.”
“ Được, đi vào chính đề ..” Ánh mắt Ngũ Thần Quảng thay đổi, từ nghiêm khắc chuyển sang nghiêm trọng, đây chỉ là bài kiểm tra xem tinh thần chàng trai này thế nào thôi, rất tốt, rất quyết tâm:” Tôi thừa nhận cậu làm rất tốt, phương hướng mấy vụ án đều chĩa thẳng vào anh em Tề Viên Dân, hơn nữa tôi không còn lý do gì để nghi ngờ tính chính xác của phương hướng này nữa, nhưng cậu cũng mang tới một khó khăn, giờ đã bế tắc ... Tề Thụ Dân, Lý tắm Trụ không rõ tung tích. Hình phác họa nghi phạm đường Trần Thủy tạm thời không thể coi là chứng cứ để sử dụng. Căn cứ vào miêu tả Kiều Tiểu Ba, cậu và Hồ Lệ Quân khôi phục được một bên mặt nghi phạm, sơ bộ nhận định kẻ này là Tôn Trọng Văn, nhưng đã 10 năm không rõ tung tch, khả năng đã mai danh ẩn tính. Mười mấy ngày quả các tổ đều nhắm vào Tề Nguyệt Các đề tìm kiếm chứng cứ, nhưng tra đi tra lại, sổ sách thanh bạch, kinh doanh hợp pháp, căn bản không có sơ hở gì, thậm chí trốn thuế cũng không có, áp lực của các tổ chuyên án đều rất lớn ...”