Chương 062: Kết bọn kiếm tiền. (1)
“ Càng thanh bạch càng có vấn đề.” Giản Phàm nhắm vào Tề Nguyệt Các rất lâu, y đủ tư cách nói câu này:
“ Nói đúng, thời buổi này người thành thật khó tìm, một thương nhân thành thật thì có ma mới tin.” Ngũ Thần Quảng gật đầu, tựa hồ cùng Giản Phàm đã không phải là cấp trên cấp dưới nữa, mà là đồng đội đang giao lưu, chỉ là tấy cầm túi hồ sơ mân mê tựa hồ như một loại dụ dỗ :” Âm thầm thì không tra được, công khai thì chúng ta không động vào được, giờ lực lượng đã huy động lên tới hơn 80 người rồi, trừ truy bắt, chi đội không thể bỏ hết các vụ án ra chỉ tập trung vào đây được. Mà làm như thế cũng chưa chắc phá được án không kỳ hạn, tôi định thả cậu rằ, thế nào, có ý kiến gì không?”
Không có gì, Giản Phàm không trả lời, mắt nhìn túi hồ sơ lại nhìn Ngũ Thần Quảng, môi nhếch lên, nhưng không nói.
“ Xem ra cậu chỉ đến thế, cái nghề của chúng ta nói đúng, nổ súng rồi, không thành đại trượng phu thì thành hèn nhát, có phải bị vài tên phỉ đồ vũ trang dọa chết khiếp rồi không? ... Tôi nhớ rồi, cậu sợ tới không dám đi tư vấn tâm lý, đúng đúng, không dám đi chứ gì. Ngũ Thần Quảng tôi tận lòng tận lực với cậu rồi, xong việc này cậu điều về huyện Ô Long dưỡng lão, thế nào?” Ngũ Thần Quảng nói khích:
“ Chi đội trưởng, ở trong mắt chú chắc cảnh sát mới vào nghề như tôi chẳng là cái gì, cho nên chú có khích cũng vô ích. Vụ án này do tôi làm, chú không nói tôi cũng hoàn thành nó ... Chỉ cần nghĩ tới cả nhà Tiết Kiến Đình suýt chút nữa bị diệt môn là tôi hận không thể tự tấy bắn chết thủ phạm, tôi không cần biết kỳ hạn gì hết, không bắt được hung thủ, tôi không dừng đâu, tôi sẽ truy đuổi hắn tới tận cùng. “ Giản Phàm ánh mắt nhìn Ngũ Thần Quảng khinh bỉ, thủ đoạn rẻ rách này mà đòi đem ra đối phó với mình:
Ngũ Thần Quảng gật gù, xe túi hồ sơ, ném giấy tờ lên bàn:” Được, đi đi, bằng vào chuyện cậu khóc ở hiện trường, tôi biết cậu không bao giờ bỏ quả chuyện này rồi.”
“ Chỉ như thế chưa đủ đâu.”
“ Cậu muốn gì?”
“ Tôi muốn danh nghĩa tổ trưởng, cho tôi người, súng, xe, kinh phí, tôi sẽ phá vụ án này trong thời gian nhanh nhất.”
“ Không có.” Ngũ Thần Quảng thản nhiên nói: “ Không có cái gì hết, bởi vì cậu vẫn bị đình chỉ!”
“ Chú chơi trò gì thế?” Giản Phàm vốn còn cho rằng đây là cơ hội chấn chỉnh cờ trống, dồn sức làm lại, không ngờ bị chơi một vố, càng không ngờ chỉ trả cho y giấy tờ, lòng lờ mờ đoán được ý đồ của ông tắ, không hỏi nổi nóng:” Trong thời gian đình chức, bảo tôi phá án ra sao? Một mình tôi thì tôi làm thế nào? Chú chơi tôi đấy à?”
“ Thế sao?” Ngũ Thần Quảng tặc lưỡi, người phi thường phải dùng cách phi thường: “ Sao tôi thấy cậu đâu giống người tuân theo quy củ nhỉ, ở đội một vòng quả Tần Cao Phong điều động người, ở đội trọng án thì vòng quả Lục Kiên Định giữa đêm chặn xe ... Ha ha ha, chẳng phải trong mắt cậu, đội trưởng, thậm chí chi đội trưởng tôi đây chỉ là thứ vô dụng dùng làm đồ trang chí thôi mà. Cậu có giấy tờ còn chưa đủ à?”
Giản Phàm nhìn xoáy vào Ngũ Thần Quảng:” Ý chú là gì?”
“ Ý tôi là cậu tự nghĩ cách đi, bằng vào tình trạng cậu bây giờ, người cả đống tội, tôi muốn nâng cậu lên cũng chẳng được, phía dưới có bao nhiêu cảnh sát nhìn vào, bên trên có lãnh đạo theo dõi, cậu bảo tôi phải làm sao? ... Thế nào, chịu chết à?”
“ Chuyện vặt vãnh này mà đòi làm khó tôi à, tôi tự nghĩ cách vậy, dù sao trước giờ luôn là tôi tự làm.” Giản Phàm không thèm nói nhiều, lấy giấy tờ cho vào tui:” Chi đội trưởng, chính chú nói đấy nhé, sau này đừng có chối.”
“ Cậu cự tự tiện, tôi chẳng nói gì hết.” Ngũ Thần Quảng thấy đại sự đã định, hết sức đắc ý, tùy ý lật hồ sơ, tâm tình rất tốt, làm như tự nói với mình: “ Có một số việc, tuy không thể viết thành văn, nhưng gọi điện thoại nhờ chiếu cố chút thì không thành vấn đề. Trừ cậu rằ, những người khác tôi vẫn chỉ huy được.”
“ Đã hiểu.” Giản Phàm xoay người đi luôn, chẳng quả là cái thủ đoạn lừa trên không dối dưới mà thôi, cứ làm cho xong việc này đã, để cho ông ta tiểu nhân đắc ý một phen cũng có hề gì:
“ Đợi đã! “ Ngũ Thần Quảng đợi tấy Giản Phàm đặt lên cửa rồi mới lên tiếng gọi lại, người dựa vào lưng ghế, có vài phần phong thái trưởng giả nói:” Cẩn thận một chút, phải học cách bảo vệ bản thân, có một số người, có thể dùng nhưng không thể tin, còn một số người, tin nhưng lại không thể dùng. Bạn và địch cần phân rõ ràng, cậu có thể nói hoặc không nói với tôi, nhưng tôi cần một kết quả tốt, khi không thể tin ai, chỉ tin bản thân.”
“ Tôi có đủ bài học về lòng tin rồi, cám ơn. “ Giản Phàm cất bước đóng cửa lại:
Ngũ Thần Quảng nắm chặt tấy đắc thắng, mừng rỡ ra mặt, cuối cùng cũng có cách trị con ngựa bất kham này, còn đang hi hửng thì cửa mở rằ, là Giản Phàm quảy lại, thò vào nửa cái đầu làm Ngũ Thần Quảng giật mình:” Chi đội trưởng, tôi vừa đi vào cửa đã nhìn thấy gần đây chú rượu thuốc quá độ, lo lắng quá độ rồi đấy, trung khí không đủ, đừng để tôi chưa sao mà chú đã có chuyện ..."
“ Xéo!”
Rầm! Văn kiện ném trúng cánh cửa đã đóng lại, bên trong vẫn truyền ra tiếng chửi bới, Giản Phàm tươi tỉnh đi rằ, bắt gặp thư ký cầm tập giấy tờ đi tới, chắc định xin chữ ký lãnh đạo, chỉ chỉ vào trong:” Lãnh đạo đang gan nóng bốc hỏa đừng vào.”
Nói rồi cười dài bỏ đi.
: Trưởng ban Trương, mời ...”
Chủ nhiệm Ô ân cần mời mấy vị khách ở tỉnh xuống xe, ba nữ một nam, đều có cảnh hàm cao hơn mình không chỉ một chút, buổi sáng nhận thông báo, còn nghĩ rằng phải vài ngày mới xuống, không ngờ rằng chiều đã phải đi đón người, chủ nhiệm Ô đón được người từ cục về, vừa đi vừa vội gọi điện báo chi đội trưởng.
“ Điều kiện nơi này không tệ. “ Trương Anh Lan nhìn khu nhà hai màu trắng xanh đan xen, bậc thềm đá hoa cương, kiến trúc hơi lạc hậu một chút, nhưng trông càng thêm trang trọng uy nghiêm:
“ Mới xây năm năm, mới đầu cũng được, nhưng giờ kém xâ quá rồi, thời buổi thay đổi nhanh quá, mời mọi người ... Trưởng ban Trương không đánh tiếng trước, chi đội trưởng còn chưa biết, anh ấy xuống ngay.” Chủ nhiệm Ô đi trước, tấy làm động tác mời:
“ Đừng rườm rà như thế, chúng tôi tới nghiên cứu, không phải để gây ảnh hưởng chuyện thường nhật của các anh. “ Trương Anh Lan cũng khách khí đáp:
Đoàn người cười nói lên lầu, Cảnh Văn Tú tinh mắt nhìn thấy một người từ bậc thềm chạy xuống, vội nói: “ Trưởng ban, kia không phải Giản Phàm sao?”
“ Tiểu Cảnh, gọi cậu ta lại, tôi có lời muốn hỏi. “ Trương Anh Lan nhìn thấy Ngũ Thần Quảng đã tươi cười đi ra đón liền bảo Canh Tú Văn một câu rồi đi tới:
“ Giản Phàm, Giản Phàm!”
Sau lưng có người gọi, Giản Phàm sắp chạy tới trước khu nhà của đội trọng án, quảy đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái đeo kính không gọng, khí chất đậm mùi học giả chạy tới, ồ một tiếng:” Cô là ... Cảnh gì ấy nhỉ?”
“ Cảnh Văn Tú, anh giỏi thật đấy, ngày cả tên tôi cũng quên được, tôi có quên tên anh đâu.” Lòng tự tôn của mỹ nữ bị tổn thương, Cảnh Tú Văn lườm một cái:
“ Đó là vì tên tôi đơn giản dễ nhớ, làm gì thế, sao lại theo đuổi tôi?” Giản Phàm trêu chọc:
“ Đừng có đùa, thấy cấp trên trên không kính lễ à, sao anh không có chút phép tắc nào?” Cảnh Văn Tú nghiêm mặt:
“ Tôi không do cô quản, cô là cấp trên của ai? Tuổi không lớn mà, quản cách không nhỏ.” Giản Phàm đang có chuyện, vứt luôn mỹ nữ ở đó chạy đi: