Hắc Oa

Chương 061: Hẹp lộ tương phùng.

Chương 061: Hẹp lộ tương phùng.

Một chiếc xe van sửa chữa từ từ rời khỏi khu nhà Tứ Phương, đại đa số mọi người không nhận ra loại xe van giống xe của Iveco này, nhưng ở trong ngành thông tin, lái chiếc xe này cũng giống như tấm chứng minh thư chứng minh thân phận rồi. Xe chẳng có gì đặc biệt, nhưng một chiếc xe đặc thù này giá gấp ba xe sản xuất trong nước, chẳng thuả kém gì BMW.
Đại Nguyên chỉ có 20 công ty thi công thông tin bao luôn nghiệp vụ sửa chữa khẩn cấp, có năng lực thực hiện tác nghiệp dã ngoại nối tiếp cáp quảng thì chỉ có mười nhà. Mà có loại thiết bị cao cấp thế' này chưa tới bảy nhà, trong bảy nhà đó Tứ Phương là xí nghiệp dân doanh có thực lực khá mạnh.
Xe chậm rãi rời khỏi khu Hạnh Hoa Lĩnh, đi vào đường vành đai, hướng về phía bắc lên quốc lộ tới Thanh Từ, lái xe và trợ thủ ngáp ngắn ngáp dai, mới thứ hai đã bị tóm lấy ném ra ngoài tác nghiệp ai chả khó chịu, địa điểm gặp sự cố cách thành phố tới hơn 20 km , gần tới địa phận huyện Thanh Từ rồi.
Mùa hè là mùa mà cáp quảng dễ gặp sự cố, sấm sét đổ mưa, gió thổi chim mổ thêm vào cây đổ đều có thể gây gián đoạn thông tin cáp quảng. Làm cái nghề này có chỗ không hay là bất kể lúc nào cũng phải chuẩn bị lên xe. Chứ không à, hai kỹ thuật viên ở khoang sau ngủ gà ngủ gật, đại khái là chủ nhật chơi quá hăng nên ai nấy đều mệt mỏi.
Tình hình khẩn cấp, tới gần địa điểm xảy ra sự cố, một chiếc xe ba bánh dùng trong nông nghiệp từ con đường nhỏ chạy lên quốc lộ, lái xe tinh thần có chút uể oải tức thì toát mồ hôi, bản năng phanh gấp, chiếc xe van lớn khựng lại, bốn bánh kéo lê trên đường phát ra tiếng ken két liên hồi, để lại hai vết đen lớn, vừa vặn đỗ lại được lề đường bên trái.
Lái xe toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, lên cơn bất chấp chửi:” Đmm, mắt chó à, không biết lái xe sao.”
Nói không thì đúng là không thật, cái xe ba bánh căn bản không dừng, chầm chậm chạy tới không thèm phanh, tới khi đâm sầm một cái vào xe sửa chữa mới dừng lại. Lái xe càng sôi máu nhảy phắt xuống xe, hung hãn chỉ chiếc xe ba bánh:”$#$A, chúng mày không đền nổi đâu, muốn chết phải không? Xuống đi, tất cả xuống đi!”
Xe sửa chữa mở cửa xoành xoạch, trợ thủ rồi kỹ thuật viên công nhân thi công đường dây, sáu bảy người bao vây xe ba bánh, lái xe mặc quần công nhân, dép nhựa, áo cộc, trông gầy gò ốm yếu, bộ dạng nhìn biết bọn trồng rằu ở ngoại thành rồi. Đám người Tứ Phương quát tháo người đó, không ngờ lái xe "á" một tiếng ngã xuống, người cong như con tôm, mẹ nó tên nông dân bố láo dám ra tấy trước, đá một phát trúng trym.
Thằng chó này láo, một chọi bảy mà còn dám ra tấy trước, bảy vị đại giả của Tứ Phương nổi khùng, người bóp cổ, người tát tắi, người đấm, người đá. Anh nông dân chống đỡ không được bao lâu thì bị đánh ngã ra đất, hô cứu mạng như heo bị chọc tiết. Chuyện xảy ra quá nhanh, gần như là theo bản năng kích động một cái đánh người, trừ kỹ thuật viên không ra tắy, số còn lại đám đá tới say máu, đột nhiên lái xe la hét:” Mau dừng, mau dừng tắy.”
Mọi người ngờ vực dừng lại, thế rồi thiếu điều són ra quân.
Hai đầu đường, cách mấy chục mét, trước sau là cả một đống người, nào cao nào thấp nào gầy nào béo, nào nam nữ già trẻ lớn bé, cầm gậy gộc cuốc thuổng, xông lên như ra trận, miệng la hét: “ Bọn chó đó đánh thôn dân của chúng tắ, không tha cho chúng, xông lên bà con!”
Trước sau đều có người, nhân viên Tứ Phương bàng hoàng, muốn chạy trốn cũng không còn đường nữa, tụ tập vào một chỗ, chỉ thấy nắm đấm bay vèo vèo, cước tung không ngớt, bảy người gọi trời trời không đáp, gọi đất đất chẳng thưa. Bị ẩu đả mấy phút, tuy ra tấy không nặng, nhưng riêng tát tai cũng đủ xây xẩm mặt mày, uất nhất là không ai dám đánh trả. Công nhân thi công cũng gặp phải chuyện xung đột với người đương địa rồi, người nào người nấy cười nịnh đưa thuốc ra mời, vẫn không được, giờ người dân giác ngộ cao lắm, đến tiền cũng không nhận.
Sửa chữa khẩn cấp có giới hạn thời gian, trì hoãn thế này tiền thi công coi như xong rồi, cầu xin đủ kiểu cũng không được, giác ngộ cao tới mức không thèm nhận tiền bồi thường, nhất định muốn giao cho đồn công an.
Nửa tiếng sau đồn công an mới phái xe tới, vụ án rất đơn giản, nhân chứng nửa thôn, vật chứng cả đống, bảy nhân viên Tứ Phương đúng là đánh người, thành thật khai nhận.
Chuyện xảy ra bên quốc lộ, đối phó với đám người vùng ngoài, cảnh sát chưa bao giờ khách khí, bình thường đám lái xe vùng ngoài đều kẹp đuôi mà đi, hôm nay dám đánh người bản địa? Bố láo bố toét, còng lại, còng không đủ liền kiếm mấy sợi dây thừng trói người Tứ Phương như trói bò trói dê, đá đít nhét vào xe cảnh sát.
Bảy tám chiếc xe nông dụng đi theo xe cảnh sát tới đồn công an xã, lấy lời khai, vân tắy, còn có một vị lái xe quả đường hiệp nghĩa còn dùng điện thoại chụp lại hiện trường, bảy người đánh một anh nông dân bị bắt tại trận. Chưa bao giờ gặp chuyện người dân lại nhiệt tình ủng hộ công tác của cảnh sát như thế, xong việc rồi đồn trưởng còn đích thân ra mặt khách khí tiễn chân đám thôn dân ồn ào.
Rời đồn công an một cái là hiện nguyên hình ngay, một đám người lấm lét tách khỏi đám đông, nhảy vào một chiếc xe du lịch, trong đó quá đều không phải là người dân đương địa, lên xe là chuồn như làn khói. Còn vị lái xe hiệp nghĩa đi ngang quả chụp được hiện trường thì đầu rõ to, bước chân như vịt, chẳng phải Đường Đại Đầu thì là ai, hôm nay cuối cùng cũng trút được cục tức ra rồi, cười sắp không còn thấy mắt đâu nữa.
Đường Đại Đầu không ngờ vừa đi còn vừa nhún nhảy, thi thoảng dừng lại lắc hông theo bản nhạc tưởng tượng trong đầu nào đó, vào chỗ phụ lái một cái xe, hô lớn:” Lên đường.”
Lái xe chính là Tằng Nam, xoay vô lăng đi ngược ra đường lớn, nhắc:” Đường Đại Đầu, đừng cao hứng quá sớm, chuyện chưa xong đâu.”
“ Ha ha ha, làm sao mà không cao hứng cho được, tôi khoái nhất làm cái việc này, cho dù chả có lợi lộc gì cũng đủ vui rồi ... Sao mà tôi không nghĩ ra nhỉ? Không tới nhà gây chuyện được thì ra ngoại thành, núi hoang đồng vắng bên đường lớn, dù có là ông trời cũng không quản nổi, Giản Phàm đúng là thông minh ... “ Đường Đại Đầu vẫn còn vỗ đùi cười khành khạch:” Nam Nam, Mơ Hồ chuyến này bị đánh thảm, cho vài em gái tới an ủi nhé.”
Nơi này chính là quê của Mơ Hồ, bọn họ chính là hợp kế mai phục trong này, đều là người cùng thôn cùng quê, kiếm vài người rảnh việc đi kiếm chuyện dễ lắm, sau đó là để cho tinh thần địa phương cục bộ tự phát huy là đủ cho kẻ xúi quẩy nào đó rồi.
Tằng Nam vẫn chưa hiểu hết ảo diệu trong trò này:” Nhưng làm sao anh điều chính xác bọn chúng tới quê Mơ Hồ được.”
“ Không quá đơn giản à, Giản Phàm đưa cho tôi một cái bản vẽ, bảo tôi chọn địa điểm, tôi liền chọn nơi này, giở trò với cáp quảng một chút là bọn chúng lật đật chạy tới ngày ... Ha ha ha, cái thằng đó đúng là xấu xâ, tôi nói mà cô không tin.”
“ Cái gì, anh đi phá hoại đường dây thông tin?” Tằng Nam thét lên, cô chỉ biết bọn họ muốn chặn xe gây sự ở ngoài khu Hạnh Hoa Lĩnh, không ngờ còn dính líu tới chuyện phá hoại của công thế này:
“ Có ở trên giường đâu mà cô kêu to thế? Giản Phàm nói, mỗi năm vụ án cắt trộm đường dây thông tin phải tới 2000 vụ, phá được không tới 20%, trộm dây cáp, trộm linh kiện ở khắp nơi, ai biết là ai làm? Vả lại chúng ta chẳng trộm cắp gì cả, ai thèm để ý chứ.” Đường Đại Khẩu nói với giọng xem thường, chuyện xấu hơn gấp trăm lần còn làm rồi, thế này chỉ như trẻ con nghịch ngợm:


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất