Chương 062: Lão làng và nghé non. (1)
“ Ài, các anh thật là ... “ Tằng Nam không còn lời nào để nói hai người nữa, một giỏi bày kế xấu, một thích làm chuyện xấu, cứ như một đôi được trời se duyên tác hợp vậy. Giờ thì Tằng Nam đã hiểu vì sao Giản Phàm cứ xem đi xem lại tuyến dây cáp, té ra là tìm những chỗ mà Tứ Phương bao thầu để giở trò, phải thừa nhận cách này tốt hơn trực tiếp tới Tứ Phương phá hoại:
Một lát sau Tằng Nam lái xe đi quả hiện trường vụ tai nạn xe, chiếc xe ba bánh đã đi mất rồi, xe sửa chữa thì mở toang, cách đó không xâ có vài người đang lén lút vác cái gì đó chạy trong ruộng. Thôn dân xung quảnh không ít người dựa vào con đường này kiếm sống, một cái xe bị bỏ lại bên đường này, có khi tới tối chỉ còn lại cái bánh xe. Thấy Đường Đại Đầu ôm bụng chỉ cái xe cười ngặt ngoẽo, Tằng Nam có chút không đành lòng mắng: “ Đường Đại Đầu, anh một vừa hai phải thôi, Giản Phàm cũng thật là, sao mà ác thế, xảy ra chuyện, phán dăm ba năm còn nhẹ.”
“ Chuyện này có thể nói là chẳng liên quản gì tới tôi hết, cáp không phải do tôi cắt, người không phải do tôi đánh, đồ không phải do tôi trộm, tôi còn là người dân có trách nhiệm tố cáo kẻ xấu, tôi có làm gì sai đâu, ha ha ha ... Cũng không quá chút nào, tôi còn thấy quá nhẹ, Giản Phàm nói, làm những chuyện này không thể sử dụng biện pháp giống nhau, nếu không sẽ để lại sơ hở. Cô có biết trò tiếp mà cậu ta nghĩ tới là gì không? Đó là quảy về thành phố, không phải ở Hạnh Hoa Lĩnh ... Cái này gọi là gì nhỉ ... À, vượt khu, đúng thế, bọn chúng không thể chấp pháp vượt khu vực, chỉ có thể trơ mắt nhìn ... Ha ha ha, lần này trói chân trói tấy họ Diêm cho ức hộc máu luôn ...” Đường Đại Đầu giống như đang tự lẩm bẩm một mình không thèm để ý tới Tằng Nam mặt xưng mày xỉa, hôm quả hỏi kế Giản Phàm suốt cả đêm, khiến hắn cảm giác đầu óc được khai sáng, lần này là cùng nhau làm việc xấu, Đường Đại Đầu thực muốn coi Giản Phàm như tri kỷ:
“ Đừng nói nữa, cũng đừng để tôi biết, anh thích làm gì thì làm, đừng kéo tôi vào.” Tằng Nam có chút hối hận, không biết mình lôi kéo Giản Phàm vào việc này là đúng hay sai:
Lại thêm hai tiếng nữa, lúc này đã là buổi chiều rồi, công ty Tứ Phương nhận được điện thoại từ đồn công xã Đại Vương Trang huyện Thanh Từ, nói xe sửa chữa của họ sau khi gây tai nạn đánh thôn dân đương địa, bảy nhân viên bị đồn công an tạm giữ, yêu cầu công ty phái người tới nộp phạt. Chuyện này tới tận hôm sau Tứ Phương mới phái người tới đồn công an xã giao thiệp, bị bọn họ dựa theo đầu người phạt hơn 1 vạn, tổn thất lớn hơn nữa là chiếc xe sửa chữa trị giá gần 100 vạn bị người dân đương địa "lột sạch", từ máy móc trang thiết bị trên xe cho tới cửa kính, thậm chí bánh xe cũng bị tháo hai cái, kê gạch lót tạm.
Chủ nhiệm văn phòng phụ trách giao thiệp tới cục công an huyện Thanh Từ báo án, nói là tổn thấp nghiêm trọng, vì đây là đơn vị lớn tới từ thành phố nên cục công an coi trọng cao độ, thế nhưng sau khi tìm hiểu sự việc, biết đây là sự kiện xung đột với cư dân đương địa thì đau đầu, nhiệt tình tiếp đãi rồi nhiệt tình tiễn người Tứ Phương đi, phàm sau này Tứ Phương gọi điện thoại tới hỏi đều đáp: Chúng tôi đang toàn lực điều tra kẻ hôi của.
Đúng rồi, đó là giọng điệu quen thuộc của chính quyền, cơ mà thông thường thì kết quả là toàn lực điều tra luôn không có kết quả. Thời buổi này ai muốn đi so đo với thôn dân văn hóa không cao, thói xấu vô số lại còn nóng tính quá khích chứ, mấy món đồ kia giờ bị hàng đồng nát nào đó rỡ từng con ốc vít ra bán rồi, truy hồi là không thể, bắt người bồi thường à? Bắt cả thôn chắc, có mà điên.
Tứ Phương bị đấm vỡ mồm cũng đành nuốt cả máu lẫn răng xuống, ai bảo mình ra tấy trước, đuối lý mà.
Chuyện đó chỉ là trùng hợp, nhưng nhiều chuyện trùng hợp đặt vào một chỗ thì người ta nuốt không trôi, Từ Phương bắt đầu giật gấu vá vai.
Thứ ba ở hiện trường thi công đường ống ở phía đông thành phố, đường ống giữa đêm đột nhiên phun lên cột nước cao tới ba mét, sau khi cư dân đương địa báo tu sửa, công ty cấp nước sửa chữa khẩn cấp. Đến khi truy cứu trách nhiệm thì phát hiện ra là do đơn vị thi công thông tin làm ăn cẩu thả, xe trục kéo bị đổ làm vỡ mất đường ống dẫn nước. Tin tức thời sự Đại Nguyên hôm đó có đưa tin, công ty cấp nước kiện công ty Tứ Phương, yêu cầu bồi thường chi phí.
Nào đã hết, đến thứ tư hai chiếc xe sửa chữa ra ngoài xảy ra va quệt với người dân đi xe máy, sau đó là cãi vã, hai mấy người bị quần chúng truy đuổi mấy con phố, ba người bị thương khá nặng phải nằm viện. Chỗ này là đường vành đi ra ngoại thành, không có camera giám sát, chiếc xe sửa chữa đắt tiền bị quần chúng phẫn nộ đập phá tắn tành.
Thứ năm không có chuyện gì xảy rằ, chỉ là một đám nhân viên thi công nối dây cáp trên núi, làm tới đêm tối mới xong việc, khi xuống thì hai cái xe sửa chữa không cánh mà bay, vội vàng báo án. Một ngày sau đồn công an thông báo đã tìm thấy xe ở bãi rác, hai chiếc xe bị rút sạch xăng không còn một giọt, thứ gì tháo được bị người nhặt rác tháo hết, kéo hai cái xác về công ty.
Vậy là bảy chiếc xe sửa chữa đã hỏng mất bốn, ba chiếc còn lại chở nhân viên mang thương tích đi làm việc, vấn đề lớn nhất là, hình như ai đó có thù với xe sửa chữa vậy, làm nhân viên công ty không ai dám lái loại xe này ra ngoài tác nghiệp nữa.
Chút tổn thất này không làm khó được Tứ Phương, song vì việc sửa chữa không kịp thời khiến cho mấy nhà cung cấp dịch vụ mạng tức giận, Tứ Phương liên tiếp nhận được 14 hóa đơn phạt vì không khắc phục được sự cố đúng thời hạn, còn phải đền bù tổn thất cho nhà cung cấp dịch vụ. Thế là chết rồi, mười bốn hóa đơn phạt với bồi thường hợp đồng trên 70 vạn, đó mới là một tuần thôi, dù bồi thường được thì sớm muộn cũng bị cắt hợp đồng.
Lặng lẽ âm thầm, chuyện nhỏ dần dần tích lũy, sức ảnh hưởng liền thể hiện rằ.
Còn tuần đó với đại đội một thì rất thanh nhàn, chẳng có án lớn xảy ra cho nên trong đội rất yên tĩnh. Buổi chiều thứ 6, Tần Cao Phong ngồi ở văn phòng rất lâu mới đứng dậy, chỉnh lại trang phục, sau đó giống như không có việc gì làm đi từng văn phòng trong đội nhìn khắp lượt. Cuối cùng tới cái phòng hồ sơ ở góc u ám nhất của tầng hai, nhón chân lên nhìn thấy Giản Phàm dùng máy đục lỗ đóng hồ sơ, không mời mà cứ tự tiện đẩy cửa đi vào.
“ Đội trưởng, anh tới đấy à?” Giản Phàm ngẩng đầu lên chào, tấy vẫn không ngừng:
Tần Cao Phong gật đầu nhìn quảnh gian phòng hồ sơ gọn gàng ngăn nắp, đây là phòng hồ sơ sạch sẽ nhất mà hắn từng thấy, mỗi thùng hồ sơ, mỗi ngăn kéo, mỗi giá để tài liệu đều được dán nhãn, phân chia khu vực rõ ràng, rất dễ tìm.
Tùy ý cầm một hồ sơ vụ án lên xem, giầy tờ bên trong đóng cẩn thận, không lệch khỏi bìa chút nào, Tần Cao Phong hỏi:” Giản Phàm, còn bao nhiêu nữa?”
“ Không còn nhiều, toàn bộ văn kiện, tài liệu cùng vụ án năm ngoái đã làm xong, chỉ còn vài thứ năm nay thôi.”
Đây vốn là việc mấy bà già tỉ mỉ rỗi việc mới làm nổi, cả đội không ai chịu làm, khóe miệng Tần Cao Phong giật khẽ một cái:” Chuyện thanh tra tuần trước ra sao?”
“ Xong rồi ạ, so sánh và nhập thông tin đã xong, cơ bản không khác gì trước kia.”
“ Thời gian quả vẫn đi tập bắn chứ.”
“ Vâng.”
“ Thành tích thế nào?” Hỏi tới thành tích là Giản Phàm ngẩng đầu cười ngốc nghếch, giống thời đi học bị giáo viên gọi lên bảng hỏi có biết giải bài tập không? Đúng, chính là cái vẻ mặt đó, nghĩa là chả ra làm sao. Tần Cao Phong tiếp xúc với Giản Phàm đã lâu, quá hiểu tính y, không hề trách mà ngồi xuống nhìn Giản Phàm không ngừng dùng chỉ đóng hồ sơ, thình lình hỏi:” Nghe nói cậu mua nhà?”