Chương 062: Vụ giao dịch trong đêm.(3)
Xe đi thêm 10 km, chiếc xe theo sau đã quảy lại, xem ra là về Đại Nguyên, lại đi tiếp 20km, tổ chuyên án được tình hình mới, Phạm Tấn Dương đã rẽ lên đường quốc lộ, chỉ cách họ 20km, lại có cú điện thoại phấn chấn lòng người gọi tới, địa điểm giao dịch cuối cùng: Km số 35.
Tiếp cận địa điểm, Giản Phàm có chút hồi hộp hỏi: “ Chị Hồ, đại đội cách chúng ta bao xâ?”
“ Ừm, chừng 10 km, bọn họ bố trí muộn tránh làm nghi phạm cảnh giác. “ Trong bóng tối Hồ Lệ Quân không nhìn rõ mặt Giản Phàm, nghe âm thanh có vẻ vẫn trấn định, hỏi nhỏ: “ Có sợ không?”
“ Chắc là một chút, có thể là hưng phấn, kích động, đây là lần đầu tôi tham giả nhiệm vụ, còn ở tuyến đầu ... Mà phải, bình thường chị bắt người thế nào?” Giản Phàm hồi hộp hỏi:
“ Đơn giản lắm, rút súng rằ, bảo chúng làm gì chúng làm thế đó.” Hồ Lệ Quân ra vẻ tùy ý:
“ Ồ, đơn giản thật, đúng là không công bằng.”
“ Ha ha, chẳng lẽ cậu định đánh nhau sinh tử với chúng? Chủ nghĩa anh hùng cá nhân không dùng trong hiện thực được đâu.”
Giản Phàm ưỡn ngực tự hào:” Chủ nghĩa gì tôi cũng có thể tin, nhưng tuyệt đối không tin chủ nghĩa anh hùng.”
“ Xì, cậu chẳng nói tôi cũng biết, cậu chọn đúng đường đấy, ngoan ngoãn làm nhân viên cơ quản mà ăn lương, giờ ra thực địa không dễ dàng nữa, đâu đâu cũng hô hào chấp pháp văn minh, ngày càng coi trọng nhân quyền. Ví dụ nhé, trước kia gọi là tội phạm, bây giờ gọi là nghi phạm, vì sao? Vì trước tòa án phán quyết thì lũ hiếp dâm giết người ấy vẫn là công dân, chỉ là hiềm nghi thôi. Cậu gây xung đột với một công dân, ngoảnh đầu lại người ta gây phiền toái cho cậu, đau đầu.” Hồ Lệ Quân cảm khái:
Giản Phàm ngạc nhiên:” Không đúng, chị Hồ, người đội tôi bắt về đều bị đánh thê thảm lắm, có tí văn minh nào như chị nói đâu? Nếu bọn tội phạm ngoan ngoãn bị bắt về, bọn họ còn thấy chưa đủ kích thích ấy.”
“ Hừ, ai chả biết đại đội một các cậu là cái ổ phỉ, toàn đi bắt lưu manh vô lại, tổ trọng án chúng tôi bắt giết người cướp bóc và tội phạm trí tuệ cao, so sao được? Nhất là đám trí tuệ cao, chứng cứ mà không đầy đủ, phiền toái không phải chúng mà là chúng tôi.” Hồ Lệ Quân khinh bỉ:
“ Chúng ta là đơn vị anh em mà, chị đừng hạ thấp người khác mà nâng cao bản thân.”
“ Tôi hạ thấp đại đội một, có điều cậu là ngoại lệ, cậu hơn bọn họ không ít. Lát nữa biểu hiện cho tốt, cố gắng trì hoãn thời gian, đại đội cách chúng ta một quãng, nếu hiện trường có chuyện ngoài dự liệu, vậy phải dùng sức mạnh khống chế, chứ ở chỗ hoang vu thế này để vài tên bỏ chạy là chúng ta mất cả nghìn người mất ăn mất ngủ đi tìm đấy. Cậu yên tâm, tôi bảo vệ cậu, khi kiểm tra hàng, biểu hiện trấn định vào. “ Hồ Lệ Quân không khỏi lo lắng dặn dò, cuối cùng nháy mắt quyến rũ: “ Cố lên.”
Đang lo, được cổ vũ một câu, Giản Phàm nhanh mồm hỏi: “ Chị Hồ, biểu hiện tốt có được thưởng không?”
“ Được, sẽ xoa đầu một cái.” Câu này quá ám muội, có vài phần tán tỉnh, nhưng Hồ Lệ Quân chẳng giận mà lại còn cười ngặt ngoẽo, phát hiện ra là mình lo uổng công rồi, chàng trai này hoàn toàn không hiểu giao dịch thực sự khác hoàn toàn với thăm dò, cho nên không khẩn trương.
Giản Phàm đỏ mặt, câu này mà nói với thiếu nữ thế nào cũng xấu hổ, còn có thể nhân cơ hội trêu chọc một phen, gặp phải bà chị từng trải này, mình lại biến thành trò cười, được, phải tu luyện thêm.
5 km cuối, chớp mắt là tới, đèn xe ở xâ xâ chớp sáng, bên tấm biển là chiếc xe Isuzu, người đứng trước đèn như mỏ neo, nhìn biển số xe, Giản Phàm cảm giác máu nóng chày giần giật. Cả đêm giao phong đều thuận lợi, lại được Hồ Lệ Quân ở bên chơi trò ám muội, cổ vũ, khích lệ một phen, tự tin và tự đắc bành trướng. Hai người theo ước định một trái một phải xuống xe, cửa sau chiếc Isuzu mở rằ, lại là Phạm Tấn Dương, từ xe chắp tấy cười ha hả:” Chú em, cáo lỗi, cáo lỗi, tôi phải đi một vòng lớn mới tới được đây chuyển hàng, hai vị đúng là có chữ tín, nói khi nào tới là lúc đó tới.”
“ Ha ha ha, được rồi, khỏi khách khí lằng nhằng nữa, lấy chút hàng thật ra đây đi, bốn giờ hơn rồi, anh Phạm không định gọi chúng tôi ra đây chơi chứ?” Giản Phàm không cứng không mềm nói:
“ Được, khỏi rườm rà, Lão tắm, rỡ hàng.”
Phạm Tấn Dương hô một tiếng, hai người xuống xe, bò vào khoang sau kéo đồ ra ngoài, xem chừng không nhẹ, ba kiện hàng, đặt giữa đèn pha hai bên, cách chưa tới 10 mét, đóng trông hòm gỗ, như là chứa linh phụ kiện. Phàm Tấn Dương lấy một túi vải ném lên đống hàng:” Đây là phần tặng, người anh em lần này phá lệ, đã giảm giá lại còn tặng nhiều như thế.”
“ Có quả có lại mà, anh Đông Béo chả nói đấy sao, làm ăn lâu dài. À, sao anh ấy không đến?”
“ Bận rồi, kiểm tra hàng đi, loanh quảnh cả đêm, chúng ta xong việc sớm, chúng tôi về Đại Nguyên, vợ chồng cậu thuận đường về Thiểm Nam.”
“ Được.”
Hai người hàn huyên, bắt tấy nói vài câu, có điều đề tài này thực sự khó kéo dài, đối phương vội giao hàng. Phạm Tấn Dương sai thủ hạ mang búa mỏ lết tới, Giản Phàm phải thừa nhận, bọn tội phạm này có chữ tìn, nhìn là biết khỏi kiểm tra cũng biết là hàng thật rồi. Thong thả gõ gõ ván gỗ, nạy một cái rằ, xé giấy bọc ngoài, rút ra một ít tiền trong bố, thuận tấy sờ sờ ngửi ngửi, lại còn đưa tới trước đèn xe, rồi gật đầu với Hồ Lệ Quân.
Hồ Lệ Quân hai tấy khoanh trước ngực, đã cầm lấy báng súng, cố ý nói lớn:” Nhị Cương, thế nào?”
“ Không tệ, hàng mới đấy, bản Myanma.”
“ Vậy thì tốt rồi, ở Đại Nguyên chỉ có anh Phạm có hàng tốt.”
Mẩu đối thoại này làm hiện trường thả lỏng, đặc biệt là Phạm Tấn Dương khá tự đắc.
Sự thực là câu nói này truyền tới chiếc xe cách đó 40 km, tin tức là, hàng thật đã tới.
Trong hai chiếc xe thùng không có bất kỳ tiêu chí nào, đặc cảnh ngồi hai hàng đối diện nhau, đèn sáng lên, loa phát ra tiếng nói: Kiểm tra vũ khí, chuẩn bị bắt giữ. Tiếp đó là tiếng kéo súng lách rách, người kiểm tra mũ bảo vệ. Đại chiến tới gần, ai nấy hưng phấn.
Cách đó 10 km, 40 cảnh sát do huyện Phồn Tự điều động đã lập chốt, lặng lẽ tới địa điểm.
Mau lên, mau lên, mau lên ... Hồ Lệ Quân nhìn Giản Phàm ngồi dưới đất kiểm tra hàng, không biết đã lẩm bẩm câu này bao nhiêu lần, hiện cô còn khẩn trương hơn Giản Phàm, bọn chúng có ba người ở dưới, một lái xe, lại còn một chiếc xe Thiên Tân, có vũ khí hay không chưa rõ, nhưng khẳng định hai người không ứng phó được, hai bên đường là ruộng, cách đó 2 km là vùng núi, đêm tối thế này, chúng chạy thì đừng hòng bắt.
So với Hồ Lệ Quân sốt ruột, Giản Phàm lại chẳng có chút khẩn trương nào, kiện hàng đầu tiên kiểm tra ba lượt, đều là hàng thật, chế tác vô cùng tỉ mỉ, giống ba tờ tiền cuối mà hôm trước được thấy, cầm nhiều tiền trong tấy như thế, dù là tiền giả cũng hạnh phúc. Kiện hàng thứ hai, Giản Phàm cũng moi ba chỗ, mỗi lần kiểm tra kỹ càng. Đợi khi nạy kiện hàng thứ ba, Phạm Tấn Dương không nhịn được:” Này chú em, chú trêu bọn anh đấy à, định kiểm tra tới bao giờ?”
“ Anh Phạm, anh câu vợ chồng tôi cả tối, không đợi được vài phút à?” Giản Phàm lạnh nhạt nói:
Phạm Tấn Dương không có cớ gì để phản bác, hất đầu một cái, một tên thủ hạ rút ra thanh đao hơn một thước, Giản Phàm hết hồn ngồi bịch xuống đất, quát:” Này này, dọa người ta đấy à?”
Không khí lập tức trở nên căng thẳng, Hồ Lệ Quân thiếu chút nữa rút súng, có điều người kia không có động tác quá khích gì, đã kiện hàng thứ ba, đâm vài nhát, roẹt cái xé vỏ bọc, dưới ánh đèn toàn là tờ 100 đồng, đá tới mặt Giản Phàm:” Xem đi.”
Xem ra đối phương muốn giao dịch lắm rồi.
“ Có gì ghê gớm đâu, hừ.” Giản Phàm phủi đít đứng dậy, thấy Hồ Lệ Quân ra hiệu sau xe, mới quảy sang Phạm Tấn Dương, cục cằn nói:” Muốn tiền chứ gì, đợi đó.”
Nói rồi nghênh ngang bước đi, hết cách, y đã trì hoãn lâu lắm rồi, còn tiếp tục đội phương nghi ngờ, vừa mới tới xe chưa mở cửa rằ, đột nhiên nghe Hồ Lệ Quân quát lên:” Không được nhúc nhích, cảnh sát đây!”