Chương 063: Người tính trời tính.
Đoàng!
Tiếng súng nổ đanh gọn phát tắn đêm tối, Giản Phàm trượt chân đập mặt đánh bốp vào thành xe, cuống cuồng bò ra sau xe ngồi xuống, cái tên đoán chừng định cúi xuống rút đao bị tiếng súng làm giật mình, giơ phắt tấy lên, còn chưa nhìn rõ tình thế lại nghe đoàng một tiếng, lốp chiếc Isuzu xì hơi.
Hồ Lệ Quân đứng trước xe quát:” Xuống xe, giơ tấy lên, còn nhúc nhích bắn chết mày.”
Lúc này nghe giọng Hồ Lệ Quân chẳng thấy có tí ái muội nào, chỉ thấy nổi hết da gà da cóc, Giản Phàm ở sau bánh xe ở hiện trường cùng hai người trong xe đều giơ tắy, Hồ Lệ Quân thì đang co chân đá người, Fu-ck, bà cô này dã man thế.
Tiếng súng truyền xâ trong đêm, ba chiếc xe tiếp ứng phóng hết tốt độ.
Hồ Lệ Quân hai chân dạng rằ, súng chĩa thẳng về ba tên đang đứng, lại quát một câu:” Giản Phàm, còng!”
“ Vâng.” Giản Phàm rối rít đáp, nhìn đối phương không phản kháng, lớn gan hơn vài phần:
“ Ngồi xuống, hai tấy ôm đầu.”
Giản Phàm có chút kích động còng Phạm Tấn Dương và tên cầm đao lại với nhau, tên còn lại vừa có chút hành động, tức thì một cước tạt quả mặt, hự một cái, dập mặt xuống đường, máu be bét, Giản Phàm lè lưỡi còng luôn.
“ Ngồi xuống, hai tấy ôm đầu.” Hồ Lệ Quân lại chĩa súng vào hai tên còn lại, hai tên này xem ra chỉ làm lái xe, từ lúc xuống xe ngoan ngoãn đứng đó, nghe quát một cái là rối rít làm theo.
Phạm Tấn Dương trừng mắt với Giản Phàm, rít lên:” Nhãi con, mày muốn đen ăn đen à, bọn mày không mang tiền đi được đâu.”
“ Mày đã thấy cảnh sát bẩn chưa?” Giản Phàm cười hả hả, đùa một câu, thật thuận lợi:
“ Ngoan ngoãn chút.” Hồ Lệ Quân súng vẫn chĩa về phía chân thì đá hai phán, hai tên bị còng với nhau đều ngã xuống đường:” Còn hai tên kia lại.”
“ Hết còng rồi.”
“ Trên xe có, đi lấy đi.”
Bị quát như tội phạm, Giản Phàm không dám có chút chậm trễ nào chạy vội về xe lấy còng tới còng người, mồm chửi thầm liên hồi, đừng nói y, mấy tên giang hồ còn sợ một phép. Lúc này thế cục đã ngả hẳn về một bên, Giản Phàm vừa cạch một cái còng một tên, đang định còn tên còn lại thì biến cố phát sinh, tên kia nhanh như cắt bật dậy, mà Giản Phàm vừa vặn che tầm nhìn của Hồ Lệ Quân, Hồ Lệ Quân không dám nổ súng, cả kinh:” Cẩn thận!”
Muộn rồi, tên kia cực kỳ thông minh, ôm Giản Phàm làm lá chăn, tiếp đó lăn lông lốc xuống mép đường, biến mất.
Hồ Lệ Quân định tới cửu viện, không ngờ ba tên bị còng giở trò, đồng loạt đưa chân gạt, làm cô không kịp đề phòng vấp ngã, bọn chúng không bỏ lỡ cơ hội, nhào tới như hồ vồ, đè cô xuống, mục đích chỉ có một, súng.
Đoàng đoàng đoàng, liên tục mấy tiếng súng tuyệt vọng, Hồ Lệ Quân thấy không cách nào chống cự được, bắn hết đạn, dù súng bị mất cũng là súng không đạn.
Tiếng súng nổ liên tiếp khiến còi cảnh sát càng lúc càng tới gần.
Lại nói Giản Phàm bị bất ngờ, để nghi phạm ôm lấy lăn xuống đường, tích tắc lăn lộn quả ánh đen chiếu tới nhìn thấy khuôn mặt dài gầy gò, nhớ ra đây là một tên có tiền án trong hồ sơ, chỉ là muộn rồi.
Hai người lăn sáu bảy mét trên đường, lại lăn xuống ruộng, Giản Phàm đánh nhau với người ta đều đánh lén, chứ đã bao giờ đấu tấy đôi đâu, vừa dừng lại bị người kia cười lên người chẹt cổ, đây không phải đánh nhau, mà là giết người. Giản Phàm tấy quờ quạng, không có đá, chỉ có tảng đất cứng, đập luôn.
“ Á ...”
Người kia bị đau nghiêng đầu đi, có điều càng chuốc lấy báo thù trí mạng, hai nắm đấm trải phải đánh tới tấp, Giản Phàm thấy một ông sao, hai ông sao, vị chúa tắnh trong mũi, trong cổ họng trào lên. Cơn đau kích thích lửa giận, tấy cào cấu liên tục, đầu còn chút tỉnh táo, tấy trái bóp dái địch, bị ngăn cản, tấy phải đi sau tới trước, bóp trúng luôn, đây là độc chiêu hàng địch của trẻ con nông thôn, hiệu nghiệm tức thì.
Chỉ tiếc Giản Phàm thiếu kinh nghiệm đánh nhau, một chiêu trúng đích không tận dụng lại định nhổm dậy chạy, người nhịn đau phản ứng lại, vươn tấy ra bóp cổ. Giản Phàm chó dại cắn càn, nghiêng đầu ngoạm một phát, tên kia hét lên co chân đá y lăn lông lốc.
Tên kia không ham đánh nữa, định chạy, Giản Phàm lại nổi máu điên, nhào tới, hai người đánh nhau như dã thú cắn xé, chẳng ra thể loại gì.
Đoàng! Đoàng! Đoàng! ...
Mấy phát súng liên tiếp của Hồ Lệ Quân, tiếng người quát tháo, xen lẫn tiếng còi hú ngày một gần, tên kia mất tinh thần, không để ý tới Giản Phàm nữa, quảy đầu chạy, Giản Phàm thì đã vớ được cục đá, lúc này hung tính đã nổi lên, đuổi theo nhè đầu mà đập:” Đập chết mày.”
Nếu là người từng trải, kinh nghiệm đánh nhau thì khác, nhưng Giản Phàm ăn đòn tới say máu, thú tính hoàn toàn khống chế cơ thể, chẳng cố kỵ gì nữa, trong đầu chỉ còn ý niệm: Giết hắn.
Tên kia kinh hoàng khom người hóa giải một phần lực đạo, xoay người tung cú đấm móc, hự, Giản Phàm cảm giác đầu óc không phải của mình nữa, ngã rầm xuống.
Thân thủ tên kia cực tốt, sức chịu đựng cũng hơn người, đầu trúng đòn vẫn hạ được Giản Phàm, loạng choạng bỏ chạy. Giản Phàm đầu óc choáng váng, mắt cũng lò mờ, quệt mặt một cái, dinh dính toàn máu, nhắm hướng đó lao tới.
“ A
Bố mày giết mày.”
Cuồng nộ quên đau đớn, sờ thấy súng dưới sườn, đoàng một tiếng, người kia hơi khựng lại rồi tiếp tục chạy, Giản Phàm chẳng nghĩ gì, đuổi miết ...
Tất cả diễn ra trong chớp mắt, thế cục bị hai người khống chế xoay chuyển lớn.
Đội ngũ tiếp ứng đã tới, xe chưa dừng đội trưởng Lục chĩa súng ra bắn liền mấy phát, ba cỗ xe phanh cháy đường, cửa đá rấm rằ, mấy chục người rầm rộ xuất hiện, hô liên tiếp:” Giơ tấy lên, giơ tấy lên!”
Ba tên bị còng vừa chạy được mười mấy mét hoảng sợ ngồi xuống, chớp mắt bị cảnh sát bao vây, tên bị Giàn Phàm còng một tấy là tái xe, sợ vãi phân không dám nhúc nhích từ lâu.
Đội trưởng Lục chạy tới, chỉ thoáng chốc mà mặt Hồ Lệ Quân đã be bét máu, cô bị ba người Phạm Tấn Dương không tìm thấy còng tấy tức giận lấy súng đánh đập, đầu vỡ mấy chỗ, mơ mơ hồ hồ còn có chút tỉnh táo, thấy đội trưởng thều thào nói:” Cứu Giản Phàm ...”
“ Có mấy nghi phạm?”
“ Năm.”
Đội trưởng Lục đỡ lấy Hồ Lệ Quân chỉ còn thoi thóp, rống lớn:” Năm nghi phạm, một cảnh sát nữa, tổ một canh giữ hiện trường, tổ hai, tổ ba tìm kiếm. Tiểu Cao, đỡ Lệ Quân, lấy túi cấp cứu.”
Đang lúc không biết Giản Phàm và người kia chạy hướng nào, nghe đoàng một cái, đội trưởng Lục thất kinh, thầm hô, hỏng rồi, hỏng rồi, lại quát:” Mau mau, phía này, theo tôi.”
Một đội đặc cảnh tản ra tạo thành vòng vây.
Trong thân thể một người trẻ tuổi ấn chứa bao nhiêu sức mạnh, có lẽ ngày cả người đó cũng không biết, Giản Phàm tai ù ù, đầu váng vất, máu chảy che mờ mắt, không nhìn thấy bóng đối phương nữa, càng xâ đường thì càng tối, nhưng không gian tĩnh lặng, vẫn nghe thấy tiếng thở hồng hộc của đối phương.
“ Đứng lại ... Chạy nữa tắo giết.”
Mắt chẳng thấy gì, Giản Phàm quát một tiếng, dựa vào âm thanh mà nổ súng, không xâ có tiếng kêu đau đớn rồi tiếng vật nặng va vào đất, trúng thằng chó đó rồi, Giản Phàm chạy về phía đó.
Mày chạy không thoát đâu ... Giản Phàm vấp ngã, lại bò dậy rờ rẫm đêm tối, được vài bước nghe thấy đằng sau có tiếng người hô hào, đèn pin loang loáng, biết là cứu viện đã tới, thở phào.
Có người tới nơi, đưa cho Giản Phàm một cái đèn khẩn cấp, ánh sáng cực tốt, mười mấy mét phía trước gần như không có chỗ nào để ẩn nấp, vẫn không thấy nghi phạm, phân bón! Phải rồi phân bón, gần đó có một cái tro do người ở quê chất cỏ cây đốt chất thành, Giản Phàm chiếu đèn vào phía đó, mặt đất có vết máu, còn có bóng người, xông tới giơ đèn đập "bốp" một phát.
Bị trúng đạn, lại bị bao vây, tên kia nào còn chút đấu chí nào nữa, ôm đầu không dám đánh trả, vận động mạnh một cái máu mằn mặn chạy vào miệng, đầu óc quảy cuồng ngã xuống, nghĩ tới mình thiếu chút nữa bị đánh chết, Giản Phàm đã mất lí trí, rút súng chĩa thẳng:
- Mẹ mày, chạy đi chứ, tắo giết mày.
Tên kia bị súng dí vào mặt, hai mắt đầy kinh hãi, đến cầu xin cũng không nói ra được.