Hắc Oa

Chương 064 : Kết bọn kiếm tiền. (3)

Chương 064 : Kết bọn kiếm tiền. (3)
Giản Phàm nói xong xoay người đi luôn, Trương Kiệt nghe vậy cuống lên giữ Giản Phàm lại, Tiêu Thành Cương dứt khoát hơn nhiều: “ Đi thôi, đi thôi, cái nơi quỷ quái này không phải chỗ cho con người ở.”
“ Khoan đã, mồm cậu ta không tin được, để tôi hỏi chị Hồ. “ Trương Kiệt cẩn thận rút di động rằ:
“ Đừng hỏi chị Hồ, hỏi thẳng chi đội trưởng luôn, nào, tôi bấm điện thoại cho, nói chuyện với chi đội trưởng nhé. “ Giản Phàm cướp lấy di động, nếu nói với Hồ Lệ Quân thì một câu là lộ ngay, vờ vịt bấm số: “ Anh giải thích với chi đội trưởng lý do không nghe lệnh đi nhé
“ Thôi, thôi ... Chi đội trưởng không ưa tôi, thế nào cũng bị ăn chửi, được rồi, giờ chúng ta đi đâu? “ Trương Kiệt cướp điện thoại lại, nói tới chi đội trưởng là sợ rồi, tin rằng Giản Phàm không dám lấy lãnh đạo ra đùa:
“ Hai người thật đáng thương, tôi có đi vài ngày thôi, đi không có xe đưa, về không có xe đón, lại xem lạnh thành thế này ... Công tác cách mạng phải làm, nhưng làm cách mạng vẫn phải giữ mạng chứ ! “ Giản Phàm nói vài câu đồng cảm, đưa tấy sờ má lạnh cóng của Trương Kiệt:” Này có muốn có cái xe ngon lái cho oai không, Oa cả cấp cho một cái.”
Lại vỗ vai Tiêu Thành Cương đang ăn hạt dẻ như chết đói: “ Hết tiền tiêu rồi chứ gì, Oa cả cho cái xe mới, phát hai tháng trợ cấp, thế nào?”
“ Chính cậu nói đấy nhé, hôm nay mà không có xe, tôi cưỡi cậu về nhà. “ Trương Kiệt nghiến răng hăm dọa:
“ Đúng thế Oa Ca, em hết tiền rồi, anh nói đấy, không có tiền thì em tới nhà anh ăn cơm. “ Tiêu Thành Cương cũng sán tới:
“ Đi, tiền có ngay, xe sắp tới, chúng ta vinh quảng phá án .. Tôi là rất chướng mắt với kiểu thắt lưng buộc bụng làm cách mạng, thế có phải làm khó chính mình không? Nhìn tôi mà học tập ...”
Không rõ Giản Phàm tính toán cái gì, dù sao thì có hai cái đuôi lẽo đếo theo sau rồi.
Như trẻ con bị oan ức gặp người kể khổ, suốt đường đi, hai người kia thay phiên nhau than vãn luôn mồm. Nào là từ khi cậu đi, chúng tôi ngày ngày tăng cả chịu khổ, rồi đổ máu đổ mồ hôi giờ còn chảy nước mắt nước mũi.
Trương Kiệt kêu cả đi giám thị là công việc chán nhất mệt nhất, Tiêu Thành Cương bổ xung thêm, sáng ra thì rúc ở đây như hai đống phân chó, tối thì mệt như chó chết, đây không phải việc cho người làm.
Thật chứ chẳng phải giả, hai tên vừa nói mũi vừa xụt xịt như trẻ con lên ba, thời tiết phương bắc bây giờ, nhiệt độ thấp, gió cát lớn, đến đêm thì càng thê thảm, đứng ngày trên tầng thượng, là chỗ làm kem đá rất tốt, không khốn khổ mới lạ.
Giản Phàm có vài phần thương hại lẫn trách móc: “ Kêu cả cái gì, hai người ngốc quá, mé trái Tề Nguyệt Các có cái nhà khách, thuê gian phòng vừa ấm vừa kín đáo, sao lên tận sân thượng hóng gió.”
“ Tiết kiệm tiền chứ sao. “ Tiêu Thành Cương giải thích:
“ Tiết kiệm tiền? Tiết kiệm cho ai vậy?”
“ Không phải nhất định cần tiết kiệm, nhưng phải bỏ tiền ra ứng trước, anh biết em rỗng túi mà, cứ xem như có tiền bỏ ra đi, sau này báo lên biết bao giờ mới được duyệt? Nhỡ không duyệt có mà chết à? “ Tiêu Thành Cương nói ra nguồn cơn, làm cảnh sát thực địa có trăm cái khó, đâu giống đám làm văn phòng:
“ Đội trưởng Lục nói kinh phí không đủ, kỳ thực thì điểm giám thị này có hay không cũng được, trong đội không coi trọng. “ Trương Kiệt bực tức nói, cảm giác anh hùng không có đất dụng võ:
“ Cho nên bọn họ mới phái hai con chim ngốc đi chịu khổ chứ gì? Đúng là có mắt không biết nhìn người. “ Giản Phàm thở dài nói mấy lời đồng cảm, người làm hình cảnh luôn có sự cố chấp, trong đội có ghi chép người cắm chốt lâu nhất là ba tháng 17 ngày, cái phương pháp nguyên thủy nhất này thường mệt mỏi hiệu quả thấp: “ Đi thôi các anh em, phấn chấn tinh thần lên, tôi về rồi, làm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn cho các cậu đây, ngày tháng tốt đẹp tới rồi.”
Đưa tấy chặn một cái tắxi, đẩy hai tên đồng đội khốn khổ lên xe, hai người trong có áo bông, ngoài có áo gió, vào trong xe vẫn co đầu rụt cổ như ăn trộm, đó là phản xạ điều kiện do bị lạnh mười mấy ngày, Giản Phàm thương hại nhanh chóng đóng cửa tắxi, báo địa điểm.
Xe tới một nơi mà Trương Kiệt lẫn Tiêu Thành Cương phải đưa mặt nhìn nhau, không hiểu Giản Phàm có ý gì.
Hộp đêm Thịnh Đường.
Lái xe cười rất ái muội, tới nơi đó làm gì, người địa cầu đều biết.
Có điều khẳng định là không phải như mọi người nghĩ, ở trên xe Trương Kiệt và Tiêu Thanh Cương không tiện hỏi, lòng vừa thấp thỏm lại có chút hi vọng hão huyền. Vừa mới tới nơi, xuống xe một cái, Trương Kiệt không đợi được nữa, sốt sắng hỏi : “ Giản Phàm, có phải cậu thấy chúng tôi đáng thương cho nên định khao thưởng một phen không? “
Tiêu Thành Cương càng trực tiếp: “ Oa ca, Oa ca, em muốn 3P.”
Hai người một trái một phải ôm tấy Giản Phàm, không khác gì coi y là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn thật rồi, giọng tha thiết thê thảm làm người ta khó tử chối. Giản Phàm dở khóc dở cười rút mạnh tấy rằ: “ Hai người bị ngốc nửa tháng, giờ lại chuyển sang động cỡn à? Ba người chúng tắ, không được đội trưởng Lục ưa, giờ án không có manh mối, về ăn nói thế nào với anh tắ? Không biết nghĩ tới chính sự à?”
Tiêu Thành Cương hỏi:” Oa ca, nơi này có manh mối à?”
“ Không có manh mối, nhưng mà có tiền. “ Giản Phàm nhìn hai người kia đầy thâm ý, cười rất gian:
Trương Kiệt giật mình tỉnh ngộ: “ Này này này! Giản Phàm, cậu định kéo chúng tôi đi thu tiền bảo hộ à?”
“ Tiền này khác tiền kia, là kinh phí ... Kiếm cho đội ít kinh phí, chúng ta về dễ nói chuyện? Hai người muốn xe muốn kinh phí, tưởng rằng đội trưởng Lục sẽ thoải mái cho chúng ta đấy à? Nếu không kiếm chút gì đó có giá trị, về đội làm sao ưỡn thẳng lưng lên được, hai tên ngốc, chẳng trách bị người ta ném lên sân thượng hít gió lạnh! Đáng đời ...”
Giản Phàm vừa đi vừa giáo huấn, hai người kia ngơ ngơ ngác ngác không biết phải làm sao, chuyện này quá quỷ dị, hơn nữa cũng hiểu bối cảnh của Thịnh Đường, không dám gây chuyện với nơi này, lần nào nghe Giản Phàm xúi bậy cũng gặp xui xẻo ... Chân vừa chậm lại liền bị Giản Phàm kéo tấy lôi đi xềnh xệch.
Đường Đại Đầu vẫn ở bệnh viện, nghe chị Tương nói thì Tằng Nam tĩnh dưỡng ở nhà, có điều xảy ra loại chuyện này, e cả Đường Đại Đầu và Tằng Nam đều khó ăn nói với ông chủ, nếu cả hai người không có mặt, vậy thì tổng giám đốc Chu Thừa Văn phải phụ trách, Giản Phàm tin có thể đối phó được với tên mặt trắng ăn cơm nhão này.
Quả nhiên hỏi một cái đúng là kẻ này, bảo an thấy Giản Phàm tới liền gọi bộ đàm bảo Tôn Nhị Dũng, Mơ Hồ ra nghênh tiếp. Đám lưu manh luôn sùng bái vũ lực, chuyện tối hôm đó tuy không truyền bá rộng rãi, nhưng bảo an đều biết, Giản Phàm một chọi tám, đấu súng, bắn nổ xe, đả thương hai người, có chuyện nào không khiến người ta phục sát đất. Lúc dẫn Giản Phàm lên lầu, Tôn Nhị Dũng, Mơ Hồ ra sức nịnh nọt khiến Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương nhìn mà hâm mộ, tới Thịnh Đường mà có thể vênh váo thế này, hẳn là mơ ước của mọi nam nhân rồi.
“ Hoan nghênh, xin mời..” Rời thang máy liền có em gái xinh đẹp ra đón, ăn mặc theo cách quản lý giống Tằng Nam, tự giới thiệu là thư ký lâm thời của tổng giám đốc, dẫn ba người tới văn phòng:


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất