Chương 065: Cảnh sát nhỏ lắm trò. (1)
Từ sau bàn làm việc Chu Thừa Văn đứng lên đón tiếp, là nam tử trên 30, trắng trẻo đẹp trai, thư sinh nho nhã, nhưng xanh xào má hóp, nghe danh tổng giám đốc thì oai lắm, khí thế lại chẳng có. Giản Phàm nhìn một cái là phát hiện loại tửu sắc quá độ, thận hư nghiêm trọng. Người này ân cần mời ngồi, lại sai thư ký chuẩn bị đồ uống hoa quả, thấy Giản Phàm đưa phù hiệu giới thiệu là người đội trọng án, cười hỏi:” Ba vị tới đây là vì sự kiện kia phải không? Không biết có tiến triển gì chưa?”
Giản Phàm lắc đầu, không quảnh có gì hết:” Không có tiến triển gì cả.”
“ Không có tiến triển? “ Chu Thừa Văn ngồi xuống mới phát hiện mấy vị này đều lạ mặt: “ Vậy mấy vị ... Ồ, các vị không phải là người tới đây lần trước.”
Đương nhiên không phải là Giản Phàm, Giản Phàm cũng chẳng biết người trước đó tới là ai, cũng chẳng quản trọng là ai: “ Tôi là Giản Phàm, lần trước ở đây bắn một băng đạn, rất thân với Đường Đại Đầu bị vỡ đầu và Tằng Nam bị thủng chân, hình như chưa bao giờ gặp anh.”
Lời vừa nói rằ, thân phận vừa tiết lộ, Chu Thừa Văn thất kinh nhổm nửa người lên, thiếu chút nữa là đứng dậy rồi, mặt viết rõ sự sợ hãi, e là đối với kẻ phá tung Thịnh Đường đã như sấm nổ bên tắi. Nhưng dù sao cũng lăn lộn vài năm, ngồi xuống khách sáo: “ Thì ra là bạn bè cũ, nghe Đường Đại Đầu và giám đốc Tằng nhắc tới anh rồi, ha ha ha, hôm đó may mà nhờ có anh, bà chủ của chúng tôi còn nói hôm nào đó mời anh, chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ chưa tới năm giờ, tôi mời khách, mời các vị ...”
“ Khỏi, chúng tôi tới đây vì công vụ, làm xong là đi. “ Giản Phàm nghiêm túc cắt ngang:
- Vâng, vâng, vậy anh nói.
Chu Thừa Văn cũng chẳng muốn ăn cơm với họ, Giản Phàm trông còn giống người thường chứ hai tên phía sau khác gì đám lưu manh đi gây sự:
“ Chuyện nhỏ thôi, vì vụ án của các anh mà chúng tôi phải sử dụng lực lượng cảnh sát cùng các nguồn lực khác vượt quá chỉ tiêu rồi. Đặc biệt là đội trọng án của chúng tôi, kinh phí hơi eo hẹp, tỉnh thành đều có quy định văn bản, đối với vụ án ở đơn vị sự nghiệp, có thể tùy tình hình để địa phương giải quyết một phần kinh phí phá án. Nói thẳng hơn chút nhé, tôi muốn anh chi viện cho đội tôi chút kinh phí phá án. “ Giản Phàm nhìn Chu Thừa Văn không chớp, có cái văn bản quy định kia hay không y chẳng rõ, nhưng thu kinh phí phá án ở đơn vị sự nghiệp là luật bất thành văn rồi.
“ Không đúng, tôi đã cấp cho chi đội hơn 4 vạn rồi, còn lấy nữa sao? “ Chu Thừa Văn muốn rớt mắt kính:
Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương thầm hô hỏng rồi té ra người ta lấy trước rồi, chuyến này tới cửa đòi tiền bị chó cắn, đi theo Giản Phàm quả nhiên là xui xẻo.
Lúc này thư ký đi vào mang theo đồ uống và hoa quả, Giản Phàm không trả lời vội, đợi cô ta ra ngoài rồi mới thong thả phun ra đống dối trá trắng trợn: “ Giám đốc Chu, anh trả chi phí kiểm tra hiện trường, cứu hỏa lấy chứng cứ, cảnh sát cứu hộ và các loại phí dụng khác, còn chúng tôi là đội trọng án phá án là chuyện khác, chỗ chúng tôi trọng điểm không phải là điều tra, mà là bắt giữ.”
Không ngờ tên Chu Thừa Văn đầy mùi sữa này mà cũng trơn như trạch, cười nhẹ quảnh co nói:” Cảnh sát Giản, còn cả hai vị nữa, thông thường chúng tôi chỉ tiếp xúc với cấp chi đội, cục trưởng thôi, cũng chưa bao giờ nghe nói còn phải trả chi phí bắt người gì đó.”
Trong lòng thầm suy đoán, tám phần là đám cảnh sát cơ sở tự ý đi bắt chẹt người ta kiếm tiền rồi, lời này uyển chuyển biểu đạt một ý tứ, cậu còn chưa đủ tư cách tới đây đòi tiền chúng tôi đâu.
“ Đúng thế, chuyện này chẳng lẽ chi đội trưởng và cục trưởng chúng tôi lại ra mặt? Giám đốc Chu, chẳng lẽ anh không hiểu.” Giản Phàm mập mờ nhắc nhở, chúng tôi tới đây thu tiền là có người sai phái đấy:
Chuyện bắt đầu hấp dẫn rồi, một thì tươi cười uyển chuyển, một thì vòng vo mập mờ, một đòi tiền, một từ chối, Trương Kiệt từ đồn cảnh sát đi lên, nhìn hai người này đưa quả đẩy lại mà thở dài, nguyên nhân là ở chỗ, chuyện này hắn làm rồi, đi thu tiền là phải hùng hổ, phải có khí thế, phải tím lấy điểm yếu của người ta dọa không thể không móc hầu báo, còn Giản Phàm và Chu Thừa Văn, hai tên mặt trắng như dân gày tình tứ với nhau vậy, đòi được tiền mới là lạ.
Chu Thừa Văn thái độ từ đầu tới cuối đều rất nhiệt tình, tự mình rót đồ uống, lại mời ăn hoa quả, nhưng vấn đề tiền thì trước sau như một:” Không phải là tôi không muốn giúp mọi người đâu, nhưng ở đây tôi chỉ là nha hoàn cầm chìa khóa thôi, không quyết định được, thế này nhé, để thôi xin chỉ thị bà chủ Đường, sau đó trả lời anh?”
Tên này khá đấy, có tâm cơ hơn Đường Đại Đầu nhiều lắm, nói vài câu biến mình thành ăn mày tới cửa xin cơm rồi, lại còn không xin được mà bị đuổi đi. Giản Phàm đứng dậy luôn, Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt cảm thấy bẽ mặt đứng dậy theo, cho rằng thế là xong rồi, thu quân về phủ rồi.
Không ngờ Giản Phàm lại thở dài, giọng khinh miệt:” Giám đốc Chu, chuyện lúc nào ra lúc đấy, đừng nói là hôm nay tôi tới nơi, quả hôm nay, dù anh có muốn đưa tiền, chúng tôi chẳng lấy đâu ... Đi thôi!”
Lời này nghe vào tai Trương Kiệt, Tiêu Thành Cương giống có vẻ thẹn quá hóa giận, nhưng với Chu Thừa Văn lại giống như có gai đâm vì hắn nghe vài lời đồn thổi về nhân vật này, vội đứng dậy:” Mấy vị, mấy vị khoan đi đã, anh nói lời này có ý gì? Không phải là uy hiếp chúng tôi chứ? Không sợ nói cho các anh biết, trong văn phòng của tôi có camera ghi hình đấy, hay là để tôi gửi cho cục của các anh?”
Cái gì? Dám đe dọa mình, Tiêu Thành Cương nổi nóng trừng mắt lên làm Chu Thừa Văn hết hồn lảo đảo lùi lại, sắc mặt Trương Kiệt cũng không hề dễ coi, nhưng không phát tác, trách Giản Phàm đúng là chỉ gây rắc rối, chuyện này mà báo lên cục, cả đội không phải bị người ta cười rụng răng à?
“ Ha ha ha ha.” Giản Phàm cười lớn chỉ Chu Thừa Văn:” Làm loại chuyện này, anh là nghiệp dư, tôi là chuyên nghiệp, tình hình ở đây tôi còn hiểu hơn anh. Giám đốc Chu, đừng trách người anh em nói thẳng, anh chính là chốt thí mà người ta đẩy ra sau Đường Đại Đầu và Tằng Nam. Mau mau đi mua bảo hiểm nhân thọ đi, lần sau xảy ra chuyện, bị đập vỡ đầu như Đường Đại Đầu là phải thắp hương vái trời rồi đấy.”
“ Cảnh sát Giản ... Đừng đi vội, chúng ta nói chuyện tử tế, tiền hay không tiền là chuyện nhỏ, đừng để làm tổn thương hòa khí ... “ Chu Thừa Văn không dám thực sự chọc giận người đội trọng án, huống hồ lời Giản Phàm cũng khiến hắn sinh nghi:
“ Tôi biết các anh có quản hệ ở cao tầng, tôi đã biết mà còn dám tới, anh không biết tự cân nhắc xem chúng tôi tới vì cái gì à? Còn nữa, anh có biết mấy kẻ tới đây vào đêm hôm đó không? “ Giản Phàm tặc lưới lắc đầu:
“ Có nghe nói. “ Chu Thừa Văn nghe hỏi tới Tề Thụ Dân liền cẩn thận hơn, nói không chừng có tình huống mới:
“ Biết thì dễ nói rồi, nhưng Tề Thụ Dân là ai thì chắc anh chưa biết, chi đội trưởng chúng tôi năm xưa bắt hắn bị đâm một dao, tối hôm đó ở chỗ này tình hình kịch liệt ra sao, tôi nghĩ anh cũng biết, tám tên cầm súng xông vào, bảo an của các anh thành đồ trang trí. Anh nghĩ đi, Tề Thụ Dân mất hai người ở nơi này, vậy là kết oán với Thịnh Đường càng sâu rồi, hắn chịu bỏ quả à? Đừng nghĩ mua chuộc được vài cảnh sát ở đồn công an là có thể kê cao gối ngũ ngon, còn nữa, đám bảo an lương tháng có 1000 kia, đánh nhau còn được, ai chịu đi bán mạng cho anh? Tới khi súng đấu súng, dao gặp dao, anh nghĩ lúc đó lãnh đạo xông lên, hay là đám anh em chúng tôi đây ? . Nói cho anh biết, đám Tề Thụ
Dân vẫn ở Đại Nguyên, chúng không tìm được Đường Đại Đầu trút giận, đi tìm anh, tới khi đó thì đừng trốn kỹ đi, anh mà chết là làm chúng tôi khó xử đấy.”