Chương 064: Được mất tự biết. (1)
Dẫn Sở Tú Nữ đi hết một vòng quảnh xưởng chế biến không lớn, từ chuyện mỹ nữ tổng giám đốc ít nói hẳn, Giản Phàm biết cô bị chinh phục rồi.
“ Giám đốc Sở, nếu Tân Thế Giới dùng cách làm cơm này có thể giảm một nửa số đầu bếp. “ Giản Phàm đắc ý nói, đây là cách làm cơm trong nồi lớn được cải biến của Ô Long, chỉ có thể ứng dụng vào làm món ăn nhanh thôi:
Sở Tú Nữ chỉ Đại Hòe cảm thán: “ Tôi tin anh, nhưng mà đại hán dùng đinh ba làm việc thế kia thì tôi tìm đâu rằ?”
“ Làm thế này nhẹ nhõm nhiều, chúng tôi vốn là một nhóm ở Quế Viên, mỗi ngày làm mấy chục bàn, đó mới gọi là mệt.” Hải Quân đang kho thịt quảy sang cười nói một câu:
Câm nín, đối với sự vất vả của giai tầng dưới, Sở Tú Nữ ngoài khiếp sợ thì không còn cảm xúc nào nữa, nếu tới thành phố, tìm đâu ra người như thế, còn cần cả nhóm.
Đồ giả súc, trong đầu Tằng Nam hiện lên hai chữ, ngửi mùi thịt thơm phức, nhìn Đại Hòe mặc áo cộc tấy xào sườn, cơ bắp cuồn cuộn đầy lực xung kích. Mà Giản Phàm hai năm không gặp cũng giống giả súc rồi, mặt không còn trắng trẻo nữa, vết xẹo trông đáng sợ, làm cô thêm phần bùi ngùi.
“ Mã Bằng, bóc cho tôi ít tỏi ... Giám đốc Sở, mời, cô là vị khách đầu tiên tham quản xưởng thịt ngâm của tôi, nếu thứ này không thuyết phục được cô, tôi sẽ từ bỏ ... Mời! “ Giản Phàm mở cánh cửa nhỏ:
“ Rất vinh hạnh.” Sở Tú Nữ khẽ nghiêng đầu, theo Giản Phàm vào trong, một mùi thơm ngào ngạt tức thì khiến cô phải dừng bước, ngửi một cái, ngạc nhiên, xưởng dấm, xưởng rượu, xưởng tương ở Đại Nguyên không hiếm, nhưng nếu tới nơi sẽ sinh cảm giác ghét bỏ, nhưng ở đây thì không một mùi thơm thuần của thịt, mơ hồ có mùi thuốc, rất thoải mái, miệng bất giác ươn ướt:
Chỉ thấy Giản Phàm tùy ý mở cái chum đất, dùng dĩa xiên một cái, thứ thịt màu đỏ sậm không rõ là loại gì được lấy ra hương thơm thêm vài phần, bất giác nuốt nước bọt, hơi khom người che dấu, không ngờ cô gái áo đỏ cũng đi theo, thèm ra mặt: “ Giản Phàm, đừng khách khí thế, thái cho tôi một ít là được, tôi không ăn được nhiều.”
Sở Tú Nữ tiếp đó thấy Giản Phàm cố tình khoe khoang múa dao loang loáng, gần như không hề nghê thấy tiếng dao chạm vào thớt, mà từng miếng thịt mỏng đều đặn tách rằ, đây đúng là một đầu bếp, một đầu bếp nguy hiểm ...
Vị cảnh sát cũ giờ là đầu bếp này rốt cuộc muốn làm gì? Tới tận nơi lấy lòng, lại ân cần mời mình tới đây, chẳng lẽ chỉ để nếm thử tài nghệ của anh tắ, miệng không thuyết phục được nên dùng cách khác?
Lòng thầm suy nghĩ, Sở Tú Nữ nhìn thấy Giản Phàm quảy sang cười, nụ cười ấy tựa như ánh nắng ban mai, ấm mà không gắt, làm người ta dễ chịu, chỉ là không biết là cười với mình hay nữ nhân bên cạnh?
Quảy sang nhìn nữ nhân kia, kỳ lạ, quản hệ của họ là gì vậy, từ ánh mắt cử chỉ tự nhiên thoải mái, giống như cực kỳ thân cận, nhưng cách nói chuyện lại như chẳng có quản hệ gì, mà nữ nhân này có vẻ cực hiểu Giản Phàm, thịt chưa thái xong đã cười nói: “ Giản Phàm, anh càng ngày càng xấu, thịt thì lại ngày càng ngon.”
“ Cô cũng thế, trên người lại thêm thịt rồi, nhưng mà không thêm vào đúng chỗ.”
Sở Tú Nữ hơi nhíu mày, câu nói đùa này có hơi thô lỗ, người được giáo dục bậc cao như cô rất không thoải mái.
Bốn năm món thịt được thái xong, Giản Phàm gọi Mã Bằng Hải Quân bê cái bàn cũ tới, Hắc đàn lấy hai cái ghế ân cần mời hai mỹ nữ ngồi, Mã Bằng chuẩn bị một đĩa tỏi để trong đĩa sữ trắng. Tằng Nam sốt ruột lắm rồi, nhón ngày miếng thịt bò cho vào miệng ăn, vừa nhai vừa luôn mồm khen ngon:
“ Rất được, ai trốn biệt hai năm để nghiên cứu thứ này đấy à, không tệ đâu, có thể vào Quốc Tân Quán làm bếp trưởng rồi đấy.
Quốc Tân Quán? Quá lời rồi, dù ngon đến mấy cũng chỉ là thịt ngâm thôi mà, Sở Tú Nữ ngửi thịt, xem vân, hiển nhiên rất biết thưởng thức, so với Tằng Nam không cùng một đẳng cấp.
“ Hắc Đản, lấy cho chị chai rượu.” Tằng Nam ăn tới hứng khởi rồi, cơn thèm cũng lên, quảy sang gọi một câu:
Hắc đàn nhận lệnh chạy tới góc bếp, mở cái chum nhỏ đen bóc, múc đẩy hai cốc ngọc mễ hoàng đưa tới, Tằng Nam liếm mép làm ngày ngụm lớn, chẳng biết hai chữ hình tượng là gì.
Cô nàng này nhiễm thói lưu manh chẳng kém hơn Đường Đại Đầu làm Giản Phàm nhìn mà bất cười. Tằng Nam xem chừng dù thoát ly Thịnh Đường cũng vô duyên với thục nữ, chính tính cách thoải mái tự nhiên này làm Giản Phàm muốn ghét cũng không nổi, hình thành quản hệ kỳ quái của họ. Nhìn sang Sở Tú Nữ đúng là đối lập hoàn toàn, lấy dũng khí gắp miếng thịt có vẻ nhiều mỡ, chấm ít tỏi đưa lên miệng, hé môi vừa đủ, hàm răn trắng cắn một miếng nhỏ, từ từ nhai khe khẽ, tiếp đó mắt ánh lên nụ cười, mới cho vào miệng, nhai không lộ răng, khẽ gật đầu, cực kỳ văn nhã đẹp mắt.
Tằng Nam ăn hết nửa số thịt thì Sở Văn Tú mới ăn được vài miếng, đặt đũa xuống, nhìn cốc rượu sắc hoàng kim, thơm dìu dịu, uống ngụm nhỏ thanh mát ngòn ngọt, không dám tin: “ Có thứ này, sao anh còn cần tôi hợp tác?”
“ Vậy là sao?? “ Giản Phàm tủm tỉm cười:
“ Món này dùng bí pháp làm ra phải không, ít nhất tôi chưa từng thấy ở đâu, nhất là thịt đầu lợn, chẳng những bỏ đi được vị ngấy, còn giữ độ cứng dai nhất định, nhai như tai lợn, cách làm này tôi chưa bao giờ nghe nói ... Còn cả thịt bò, thịt vịt, vị đậm đà mà vẫn giữ được đặc tính từng loại, giờ tôi tin rồi, cả đầu bếp đặc cấp cũng không thể so với anh. Nói một cách đơn giản, những thứ này đem đi bất kỳ đâu anh cũng là thượng khách, hoặc căn bản không cần hợp tác với ai, hoặc tự làm tự bán, chỉ vài năm anh sẽ có vị trí của mình trong giới ẩm thực tỉnh. Còn Tân Thế Giới của tôi miễn cưỡng tính ở tầm trung, nếu anh muốn bán thứ này ở Tân Thế Giới, tôi đồng ý ngày tại đây.” Sở Tú Nữ không dám tin trên đời có món ăn như vậy, nhưng ăn vào miệng rồi còn không tin được sao, chớp cơ hội cũng rất nhanh:
“ Có phải cô ăn ngon hơn hẳn trong hộp cơm không?”
“ Đúng rồi, rõ ràng ở cấp bậc khác nhau.” Sở Tú Nữ gật đầu:
Giản Phàm cảm thán: “ Những món này đúng là dùng bí pháp chế biến rằ, có điều sản lượng cực thấp, hoàn cảnh và nguyên liệu hạn chế sản xuất số lượng lớn. Thời buổi này lợn mỗ béo ba tháng, bò vỗ béo nửa năm, thêm vào giờ thuốc đa phần là trồng, vị kém một bậc ... Cho nên thứ tôi bán ra ngoài đem so cách chế biến thực sự này không giống nhau, không thể nào làm lượng lớn.”
“ Cho dù thế cũng là độc nhất vô nhị rồi. “ Sở Tú Nữ đánh giá cực cao, cũng vô cùng hâm mộ: “ Anh Giản, lý do thực sự anh muốn hợp tác với chúng tôi là gì?”
“ Nguyên nhân tôi tìm cô à, nói thẳng cô đừng giận nhé, thứ nhất, cô kinh doanh chẳng ra sao, nhưng với tôi mà nói là vừa vặn, tôi dễ kéo cô lên, hiệu quả nhanh chóng, nếu là nhà hàng khách sạn kinh doanh tốt, họ đâu chịu bỏ lợi ích bán thứ này. Thứ hai, diện khách hàng chỗ cô lớn, từ học sinh, sinh viên tới giới văn phòng, dễ tạo thành danh tiếng, một truyền mười, mười truyền trăm, tốt hơn quảng cáo. Thứ ba, cô đi đường tầng lớp thấp, mấy thứ thịt nuôi công nghiệp vừa đúng đối tượng, là quần thể khách hàng lớn, tôi không cần đi lấy nước suối, nuôi bò dê lợn gà theo cách tự nhiên.” Giản Phàm thản nhiên giải thích, đó là kết quả nghiền ngẫm hai năm trời chứ không phải là ý tưởng nhất thời, thời đại này đã bóp chết rất nhiều thứ truyền thống, như Trung y Trung dược suy thoái là do dược liệu đều được trồng đại trà chất lượng kém, cũng giống như còn ai ngu ngốc tới mức tốn một năm đi nuôi con lợn tới 200 cân, 3 tháng là vội vã xuất chuồng rồi, thế thì thịt làm sao ngon nổi:
- Đúng thế, giờ an toàn thực phẩm là vấn đề lớn ... Thế này anh Giản, đợi tôi bàn bạc với giám đốc các bộ phận rồi trả lời anh được không?
Sở Tú Nữ đứng dậy bắt tấy Giản Phàm, cô rất không quen ngồi ăn bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm như vậy, hơn nữa cực kỳ nóng ruột, muốn mau chóng kết thúc chuyến đi này để về tính toán thật cẩn thận khả năng hợp tác hai bên:
Giản Phàm mỉm cười tiễn Sở Tú Nữ ra tận xe, không biết tính toán gì, cứ nhìn mãi, cả khi xe khuất khỏi tầm nhìn vẫn ngây rằ.