Chương 065: Được mất tự biết. (2)
“ Này, nhìn nữa mắt lòi ra giờ. “ Có giọng chanh chúa ở phía sau, Giản Phàm quảy đầu lại Tằng Nam không uống rượu nữa, cầm cốc nước tựa cửa nhìn mình, môi cong cớn tỏ vẻ khó chịu ra mặt: “ Giản Phàm, mục tiêu mới của anh hả? Cô ấy không so được với chị Tương, cả tôi cũng chẳng bằng.”
Đúng là không thể so chị Tương, không ai có thể được chị ấy, chứ bảo không bằng Tằng Nam thì hơi dối lòng, Giản Phàm cười nhẹ: “ Trưa nay mới quen cô ấy mà đã thành mục tiêu rồi? Ánh mắt cô kiểu gì thế, không thấy người ta không thèm để ý tới tôi à?”
“ Đúng thế' thật, đó là vấn đề của anh, tôi nói này, anh ăn mặc cái kiểu gì thế hả, cho dù không định dụ dỗ con gái nhà lành thì cũng phải làm người ta vừa mắt chứ. “ Tằng Nam khó chịu giật áo công nhân nhàu nhĩ của Giản Phàm:
“ Suốt ngày tôi ở trong bếp, ăn mặc đẹp làm gì? Hay là cô kiếm cho tôi cái tạp dề hiệu Armani mặc cho sang, cô thấy đầu bếp mặc áo vest chưa?” Giản Phàm giật áo lại, hừ một tiếng đi về:
Tằng Nam cười phun ra nước: “ Này tôi gặp Đường Đại Đầu rồi đấy, anh gặp chưa? Anh ta có con rồi, thằng bé bụ bẫm giống anh ấy như tạc, nhìn chết cười ... Hi hi hi, tối rảnh không? Cùng ăn cơm, gọi cả họ nữa.”
Đi vào bếp thu dọn đồ trong xưởng ngâm thịt, Tằng Nam nói ríu rít không ngớt, nói tới chuyện vui nhà Đường Đại Đầu, nói tới Uy Thịnh kinh doanh không tệ, nói hai năm quả nghe ngóng được vài tin về y, nói chuyện va chạm với nữ cảnh sát ở tiểu khu Bình An. Giản Phàm chỉ cười không tiếp lời, xong việc đi lên lầu, Tằng Nam đuổi theo, không còn niềm vui mới gặp mặt nữa, ảm đạm hỏi: “ Giản Phàm, nếu anh muốn đuổi tôi đi, tôi đi ngay, đừng mặt nặng mày nhẹ với tôi như vậy được không?”
“ Cái mặt tôi nó thế đấy, tôi có đuổi cô đi không?” Giản Phàm quảy lại nhìn Tằng Nam giống bị tổn thương, cái đôi mắt đẹp muôn vẻ phong tình kia, luôn làm người ta không thể đoán chắc được đang nghĩ gì, nhìn ai cũng như có gian tình, ví như bây giờ cứ như cô vợ nhỏ bịu ủy khuất, môi dưới hơi bặm lại, mi mắt hạ xuống đợi nam nhân vỗ về:
“ Nhưng anh nửa ngày trời không nói với tôi một lời.”
“ Cô nói toàn chuyện vớ vẩn, tôi hiện là ông chủ lớn, lại đi nói mấy chuyện đó à? “ Giản Phàm vẫy tắy: “ Nào, vào văn phòng tổng giám đốc tán dóc, còn sớm lắm.”
Tằng Nam được mời một cái là như cún con vui vẻ ngay, hí hửng đuổi theo Giản Phàm lên tầng 2, đi quả hành lang hẹp, lan can gỗ kiểu cũ mới sơn lại chưa lâu, vào căn phòng ở giữa, nhìn một cái nhận ra đồ giả dụng ở căn hộ ở tiểu khu Bình An đã chuyển tới đây. Một giường hai bàn, một tủ, tủ vẫn là tủ vài khung sắt, dủ các biểu hiện cho thấy đây là căn phòng người độc thân, bỗng dưng làm cô vui lên không ít.
Giản Phàm bật máy đun nước, nhìn Tằng Nam thoải mái ngồi vắt chân trên giường: “ Bắt đầu tán dóc, nào, muốn ôn chuyện cũ hay nói chuyện mới.”
Một câu nói đùa, nhưng Tằng Nam không cười, đặt tấy lên bàn vuốt ve: “ Giản Phàm, hai năm trước anh đi không tạm biệt tôi, giờ anh về không nói lời nào ... Tôi muốn đi tìm anh, nhưng chú Lý nói, nam nhân cần thời gian và không gian cô độc để suy ngẫm, nếu không sẽ không lớn lên được. Có phải là anh vẫn có ý kiến về tôi?”
“ Bỏ đi, quá khứ rồi, Lý Uy chưa chết sao, không ngờ có tâm tư suy xét tới tâm trạng của tôi.” Giản Phàm vừa nghe tới chú Lý đã có cảm giác không thoải mái:
“ Chú ấy giờ Mỹ, sống yên ổn làm phú ông, anh hận chú ấy thế à? Tôi thấy anh không nên hận chú ấy, ngày cả nghi kỵ giữa tôi và chú ấy cũng do anh hóa giải mà? Hai người thật lạ, chú ấy khen anh không ngớt, anh lại hận chú ấy không ngừng.”
“ Nếu luận tâm cơ thì tôi phục, ông ấy đem công oán tư thù buộc vào một chỗ, lừa tất cả mọi người, cả người liên quản lẫn không liên quản, đều thanh toán hết. Tôi luôn cảnh giác đề phòng ông tắ, rốt cuộc vẫn bị trúng bẫy, lại còn ngoan ngoãn nghe ông ta an bài, ngày cả mạng cũng suýt mất, cô nói tôi có thể không hận không? “ Giản Phàm hậm hực, khi đó 2000 vạn dụ hoặc, ai kháng cự nổi, mình tự nguyện kỳ, tựa hồ chẳng thể trách ai, nhưng nghĩ tới là lại nổi giận:
“ Thế giới này đều là lừa gạt dối trá mà, lừa một hai người bị gọi là lừa đảo, lừa được nghìn người gọi là thành đạt, lừa toàn bộ mọi người là tinh anh xã hội, như tôi kinh doanh địa ốc cũng là lừa người khác. Giờ chính bản thân chẳng biết khi nào nói thật, nhưng có một điều, tôi không lừa anh. “ Tằng Nam biểu lộ:
“ Không sao, cô cứ lừa đi, giờ tôi là đầu bếp không ai thèm để ý, tôi chẳng để bụng.” Giản Phàm nghe thấy nước sôi, đứng dậy rót cho Tằng Nam một cốc:
Tằng Nam hừ một tiếng: “ Chúng ta vốn làm bạn rất tốt mà, về sau anh cứ nửa nóng nửa lạnh, chẳng biết dây thần kinh nào của anh có vấn đề.”
“ Tôi không có vấn đề, mà cảm giác của cô không đúng ... Thôi đừng nói chuyện cũ nữa, vô vị, cô bơ vơ một mình ở Đại Nguyên, Lý Uy cô độc tha hương, oan được giải, thù được báo, lòng người cũng nguội lạnh, nói chuyện cũ còn nghĩa lý gì. Tôi về Đại Nguyên không phải là không nói với cô, mà là tôi không nói với bất kỳ ai, tôi không muốn quấy rầy cuộc sống của người khác.” Giản Phàm thổi cốc nước nóng, nhấp một ngụm:
Tằng Nam nghe những lời bình đạm ấy không biết tiếp tục thế nào, cảm giác rõ ràng Giản Phàm giữ khoảng cách với mình, chỉ là bằng phương thức ôn hòa hơn so với trước kia. Nhưng ám thị rõ ràng là, không nhắc quá khứ, cũng có nghĩa là hai người không có liên quản gì. Nhìn gương mặt có vết xẹo kéo sát tai xuống cằm, hung dữ, rất nam tính, có lẽ không thể đi lừa mấy thiếu nữ non nớt nữa, nhưng với cô mà nói trông còn hấp dẫn hơn trước, song làm nam nhân này hết sức tắng thương, da xạm hơn, nhuốm màu khói lửa bên bếp, vốn định hỏi chuyện bán nhà, kinh doanh có thiếu tiền không, nhưng lại sợ tổn thương tới tôn nghiêm của y.
Im lặng hồi lâu Giản Phàm vẫn chỉ ngồi đó uống nước có vẻ chẳng hề mất tự nhiên, Tằng Nam đành thở dài lên tiếng: “ Kỳ thực tôi cũng không muốn quấy nhiếu cuộc sống của anh, nhưng vài chuyện anh nên biết, hai năm trước khi mọi chuyện kết thúc, tôi đi tìm anh thì anh đã đi rồi.”
“ Lý Uy còn an bài gì nữa? “ Giản Phàm ngẩng đầu lên đột ngột:
“ Anh biết sao?”
“ Không biết, nhưng có thể đoán, Lý Uy đợi hết thảy đã rõ ràng, nếu tôi còn mạng mà thoát ra được, ông ấy sẽ cho tôi chút lợi ích, để tôi nhớ tới cái tốt của ông tắ, nếu không cả đời ông ta không yên ... À không, chưa chắc ông ta có lương tâm, mà ông ta sợ tôi kết cục trắng tắy, sẽ thù hận ông tắ, đem trút lên cô, người kế thừa của ông ta Ha ha ha, cho nên tôi là người cần vỗ về đầu tiên, đúng chứ? “ Giản Phàm cười nhạt, hai năm quả tĩnh tâm lại xem xét chuyện trải quả, lắng đọng kinh nghiệm sống, quả thực là trưởng thành hơn hẳn:
Tằng Nam hơi thất kinh, vốn cô cho rằng Lý Uy rất niệm tình xưa, luôn đối xử tốt với Giản Phàm, nhưng nghe Giản Phàm nói, cảm giác không chắc nữa, trầm mặc một lúc mới nói: “ Quả cả rồi, đừng nghĩ nhiều, công ty địa ốc Uy Thịnh có 25% cổ phần của anh, chỉ kém mỗi tôi thôi, thế nào, thân phận này có mang tới niềm vui bất ngờ cho anh không? Tuy tới muộn hai năm.”
Nói xong kỳ vọng nhìn Giản Phàm, mong nam nhân như gặp nạn này sẽ mừng rỡ vì nhận được cọng cỏ cứu mạng, nói không chừng cám ơn cô, người tặng than trong tuyết.
Thực tế chỉ có một nụ cười khinh bỉ.