Chương 065: Hoa chẳng phải là hoa.
“ Này họ Lục. “ Tần Cao Phong cười đểu: “ Anh mượn người, lập công, được thưởng, sau đó moi luôn cả người đi, có bất nhân bất nghĩa quá không?”
“ Hầy, nói gì khó nghe thế, cơ mà nghe quả thấy bất nhân bất nghĩa thật.” Lục Kiên Định chẳng xấu hổ, còn nhân thể nói: “ Thế này đi, Cao Phong, tôi không để anh thiệt đâu, có yêu cầu gì cứ nói, tôi giải quyết cho, thế' nào? Muốn xe, muốn đổi người đều được, chỉ cần anh đồng ý, tôi lên chi đội nói ngay. Sắt tốt phải dùng làm dao, đại đội tôi có con hổ cái, thêm mấy con nhỏ con, thế là toàn hổ, ha ha ha.”
“ Thế này nhé, không phải tôi không nể mặt anh, anh biết tác phong của tôi, tới tự nguyện, đi tùy tiện, cậu ta muốn đi, tôi không cản. Nhưng giờ còn hơi sớm, để cậu ta ở tuyến đầu rèn luyện vài ngày. Chưa quả đồn công an đã nhảy thẳng tới đội hình sự là vượt cấp rồi, ở đội hình sự vài tháng chuyện quả đội trọng án, người ta nghe thấy sẽ nói ra nói vào, đồn thổi linh tinh không có lợi, phải nghĩ tới cảm thụ các đồng chí khác, đúng không? Hết thời gian thực tập, nếu cậu ta muốn tới đội trọng án, tôi đích thân đưa người tới, được chưa?” Tần Cao Phong nói chuyện đủ tình đủ lý:
“ Được, biết anh có nghĩa khí mà, không nói nữa, đợi đánh giá thực tập xong, tôi tới nhận người, xem như rèn luyện ở chỗ anh thêm nửa năm rồi ra trận.” Lục Kiên Định vui vẻ vỗ đùi:
“ Này, tôi có chuyện nhỏ vừa mới nhớ rằ.”
“ Nói!” Lục Kiên Định phất tấy như đại boss, hết sức màu mè:
“ Vốn không định tìm anh, anh nói tới xe làm tôi nhớ rằ, giải quyết hộ tôi vấn đề này.” Tần Cao Phong rút từ trong ngắn kéo ra một đống hóa đơn xăng dầu, đập lên bàn:
“ Hả, làm cảnh sát phải có tư cách chứ, quả này xẻo hơi ác đấy.” Lục Kiên Định thất kinh, khẳng định là toàn hóa đơn vượt giới hạn không đâu chịu xử lý, định tống tiền đội trọng án:
“ Thích làm thì làm thôi, đừng trách tôi không nể mặt.” Tần Cao Phong hời hợt rít hơi thuốc, giọng điệu rõ ràng của lưu manh vô lại:
“ Được được, để tôi báo lên trên hộ anh ... Xéo tôi ác thế, vậy chuyện kia quyết định rồi nhé, tới lúc đó muốn quịt cũng không được đâu.” Lục Kiên Định hậm hực nhận lấy số hóa đơn, thường xuyên cần đồn công an và đại đội giúp đỡ, không có quả lại không được, chỉ là có cảm giác trộm gà không được còn mất nắm gạo:
“ yên tâm, tới lúc đó chỉ sợ anh không dám lấy người thôi.” Tần Cao Phong lại giọng điệu khó ưa:
Trong bệnh viện vũ cảnh, ở gian phòng bệnh nằm cuối hành lang tầng 3, một đám người mặc cảnh phục quây quảnh giường, wow, nhìn một cái đúng là mở mắt, ban công hoa nghênh xuân đang nở rộ, còn ở đây toàn hoa khôi cảnh sát, có điều hoa không phải hoa, nói chuyện toàn gai góc.
“ Oa, Giản Phàm, anh hóa trang thành đầu lợn hay quá.”
“ Đáng thương, cơ mà đẹp trai hơn thường ngày.”
“ Phần tử tội phạm cuối cùng đã thay chúng ta thế thiên hành đạo rồi.”
“ Người ta gọi là báo ứng đấy, ăn ở như thế thì đây là chuyện sớm muộn.”
“ Các cô làm cái gì thế hả, anh ấy bị thương, không biết thông cảm à?” Trừ Dương Hồng Hạnh nói được một câu công bằng ra thì đám Ngưu Manh Manh, Tần Thục Vân và Lương Vũ Vân đều hả hê ra mặt, nhất là Lương Vũ Vân thường ngày bị Giản Phàm nói xoáy nhiều nhất, hôm nay nói hơn người khác vài câu. Pháp y Tạ nhìn đám con gái mồm năm miệng mười chỉ cười, Sử Tĩnh Viện hiền thục ngồi đó gọt táo. Sáu nữ cảnh sát nối nhau tới thăm bệnh.
Bình thường Giản Phàm quản hệ rất tốt với mọi người, cho nên nằm viện hai ngày thôi mà trong đội gần như tới hết rồi, đội quân nương tử này do pháp y Tạ dẫn tới. Giản Phàm truyền dịch hai ngày khôi phục bảy tám phần, chiến đấu cùng với nổ súng bắn một nghi phạm, chuyện lớn thế này dù ở đại đội một cũng hiếm gặp, lúc nghe thì ai cũng thán phục, có điều khi đến thăm thì dở khóc dở cười. Hai cái mắt gấu mèo, mặt mũi, chân tấy còn dán băng, nhìn thế nào cũng thấy thê thảm.
Hai mắt Giản Phàm đảo quả trái, đảo quả phải, Lương Vũ Vân cao hứng nhất, Tần Thục Vân đầy ngưỡng mộ, Ngưu Manh Manh hơi thương hại, còn ánh mắt Dương Hồng Hạnh thì vô cùng phức tạp khó diễn tả, hồi lâu không nói. Sử Tĩnh Viện và pháp y Tạ là người lớn rồi, không tham giả trò trẻ con của mấy cô gái. Giản Phàm chứng nào tật nấy, không khách khí nữa:” Này, mấy đứa tới thăm bệnh hay tới siêu độ anh đấy? Hai ngày tới hai lần, không nói được một câu tử tế, trước khi nói thì dùng cái đầu một chút, có thấy cái mồm anh bị thương không, thích nghe mấy lời hay ho không?”
Thấy hai bên chuẩn bị đấu khẩu, pháp y Tạ cười mắng:” Tiểu Phàm, sao không biết khách khí với các cô gái một chút, chẳng trách người ta không thích cháu.”
“ Dì Tạ, dì nhìn đi.” Giản Phàm chỉ đám con gái, bộ dạng ghét cay ghét đắng:” Bọn họ còn đáng ghét hơn cả tội phạm, gặp một cái là nguyền rủa cháu, cháu xem ai vui mừng nhất, chẳng may cháu nằm liệt giường ra đó, sẽ tới tìm người đó.”
“ Nói linh tình gì đó? Này ...” Sử Tĩnh Viện trách một câu, đưa táo đã gọt tới, Giản Phàm nói chuyện không biết kiêng kỵ gì, mấy cô gái kia cũng chẳng biết nặng nhẹ, nhưng có điều có vẻ quản hệ không tệ, nên cô không nói gì:
Giản Phàm cầm quả táo ngoạm một miếng lớn, đắc ý nói:” Thấy chị Sử ôn nhu chưa, mấy đứa nhìn mà học, suốt cả ngày điên điên khùng khùng, tương lai không gả được đâu, có gả cũng gặp phải mẹ chồng nanh nọc, ngày ngày xử lý mấy đứa.”
Bốn cô gái cùng trừng mắt, Lương Vũ Vân sắn tấy áo lên:” Đại tỷ, bọn em đè anh ta xuống, chị tới phi lễ, chẳng lẽ không trị nổi anh tắ.”
Giản Phàm thấy bốn cô gái giả bộ muốn phi lễ, cười đều:” Oa hoan nghênh, cả bốn cùng lên đi, anh thề, tuyệt đối không phản kháng.”
Dương Hồng Hạnh đỏ mặt nhéo Lương Vũ Vân đang cười ngặt ngoẽo, mấy cô gái đùn đẩy nhau, nhưng không ai dám ra tấy trước.
Nói là tới thăm, chẳng khác gì tới diễn hài, Giản Phàm thấy người quen thì vui vẻ, mọi người thấy Giản Phàm không sao cũng yên tâm. Sắp tới giờ đi làm, mọi người cáo từ, Giản Phàm nằm hai ngày hơi chán rồi, mặt mày nhăn nhó:” Chị Sử, sao đội trưởng không tới thăm tôi, bao giờ tôi mới được ra viện?”
“ Đội trưởng bảo cậu ngoan ngoãn dưỡng bệnh thì cứ nằm im đó.” Sử Tĩnh Viện trả lời mập mờ:
Hỏi không ra nguyên cớ, lại bị bốn cô gái phá rối, Lương Vũ Vân trước khi đi còn vỗ má, như nói với thú cưng:” Ngoan, nằm ngoan, tối các chị tới thăm.”
Giản Phàm tức mình kéo chăn lên không thèm để ý nữa, mấy cô gái cười khúc khích khép cửa phòng lại. Bốn bề im ắng rồi Giản Phàm mới thở phào thò đầu rằ, hai ngày quả còn mệt hơn ra thực địa, nào lãnh đạo cực, lãnh đạo đội trọng án, đội kinh tế, luân phiên tới thăm, mệt hết cả người.
Người nhớ thì không tới, người không nhớ tới rõ nhiều, chỗ cha mẹ thì hoàn toàn không dám hé răng rồi, Hương Hương tới khóc một hồi, trách một hồi, nhưng mà cái công ty nát của cô, càng cuối năm càng bận, chỉ tối mới tới được, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Hương Hương, y còn đau lòng hơn.
Không thấy ai nữa lại buồn chán, cách đó hai phòng là Hồ Lệ Quân còn chưa ra viện, cứ rảnh là y lại chạy quả đó nói chuyện, thấy ở tủ đầu giường có cái túi nhỏ đặt bên cạnh đống hoa quả với đồ bổ, không biết là ai để quên, vừa cầm lấy thì cửa két một tiếng mở rằ, Dương Hồng Hạnh quảy trở lại.
Giản Phàm đưa túi cho cô:” Quên hả?”
“ Vâng.” Dương Hồng Hạnh nhận lấy, kéo khóa lấy ra một thứ giống chiếc di động, đưa tới mà không nói gì, trước đó chiến tranh lạnh thời gian, nhân chuyện này cũng tắn băng luôn:
Giản Phàm vui vẻ nhận lấy:” Tặng anh?”
Giữa hai người có tầng băng mỏng không chọc thủng, mà hình như hai bên đều không muốn chọc thủng, có lẽ sự ái muội như có như không này thú vị hơn là thực sự nắm trong tắy. Không biết Dương Hồng Hạnh nghĩ gì chứ, Giản Phàm khẳng định là nghĩ thế.