Hắc Oa

Chương 066: Hữu phượng lai nghi.

Chương 066: Hữu phượng lai nghi.

Đó là chiếc Pocket PC hiệu Hp, Giản Phàm nói ra là hối hận ngay, thứ này tới mấy nghìn, sao mặt dày mà lấy được.
Dương Hồng Hạnh nhoẻn miệng cười dịu dàng, không giống phong cách thường ngày của cô: “ Vô cớ tặng thứ đắt như thế, anh có nhận không? Cho anh mượn chơi, bên trong có game, còn có thể vào mạng xem tiểu thuyết, cho đỡ buồn.”
Khoác túi lên vai rồi, còn định nói gì đó, Giản Phàm cầm cái máy trong tấy hớn hở: “ Khi nào ra viện sẽ trả em, đang buồn.”
“ Ừ. “ Dương Hồng Hạnh như có tâm sự đáp nhẹ một tiếng rồi đi, trước khi đóng cửa nói thêm: “ Bên trong còn có rất nhiều ảnh bạn học đấy.”
“ Biết rồi.”
Giản Phàm định đứng dậy tiễn chân, nhưng Dương Hồng Hạnh từ chối, đứng bên cửa sổ nhìn chiếc xe cảnh sát rời khỏi bệnh viện, thở dài vuốt ve Pocket PC trong tắy.
Hai người bọn họ không thể quảy lại ngày tháng vô tư lự như ở cơ sở huấn luyện nữa.
Buồn chán nằm xuống giường, bấm tới chỗ lưu ảnh, đúng là có bức ảnh tập thể, Giản Phàm vui vẻ dùng bút cảm ứng phóng to lên, xem từng khuôn mặt quen thuộc. Tiêu Thành Cương cười như thằng đần, Cửu Cương cố làm ra vẻ trang trọng, Lương Vũ Vân bày tư thế còn hống hách hơn cả huấn luyện viên, Dương Hồng Hạnh thật xinh đẹp ... Vừa xem vừa cười, nhớ khi đó sống chết không chịu làm hình cảnh, bị chú hai đưa tới, hoảng hốt cái đã mấy tháng rồi, sao cảm giác mình đã làm cảnh sát tới mấy năm.
Chuyển ảnh tiếp theo, giật cả mình, đó là đoạn đối thoại hôm đó hai người viết lên vở, mấy chữ lớn xiêu xiêu vẹo xẹo như rồng bay phượng múa, bị chụp thành ảnh, còn mấy hình vẽ như trẻ con. Xem lại mà toát mồ hôi hột, mình viết cái gì mà "anh bắn nữ nhân rất chuẩn", hôm đó mình ba lăng nhăng cái gì bản thân không rõ, không khỏi bật cười, tuy khi đó chẳng thích gì cuộc sống như trong trại tập trung ấy, nhưng giờ vô tình nghĩ lại, không ngờ là hồi ức đẹp.
Con người thật kỳ lạ.
Xem tiếp càng thấy hào hứng, hơn trăm bức ảnh đều là ảnh riêng tư, cô bé búi tóc củ tỏi chập chững học đi, không nhìn rõ không nhận ra là Dương Hồng Hạnh. Thời tiểu học, sơ trung đề cột tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục, áo tốt nghiệp, toàn bộ là quá trình trưởng thành của một người, là sự thay đổi trực quản nhất một cô bé thành cô gái xinh đẹp. Nhất là ảnh Dương Hồng Hạnh mặc trang phục tốt nghiệp, hoàn toàn không có vẻ cường thế thường ngày, dịu dàng hiền thục, nhìn thế nào cũng giống cô bé ngoan.
Vô tình bấm vào một yle, oa một tiếng, suýt nữa cầm không vững cái máy, lọt vào mắt là bức ảnh nghệ thuật cầu kỳ, mặc váy trắng dài như thiên sứ, áo tắm chạy bên bờ biển, trong bối cảnh trang hoàn cầu kỳ, làm ra vẻ điềm tĩnh, trầm tư và cả gợi cảm ...
Giản Phàm xem tới quên cả đau, xem tới có giọt nước trong veo từ khóe miệng chảy rằ, bản chất bộc lộ, ra sức nhìn màn hình, như đợi người trong ảnh cởi hết ra vậy, hai cái mắt sưng húp sáng dập dờn, ánh sáng gì thế, dâm quảng chứ gì.
Fu-ck ... Cô ấy đưa mình xem là có ý gì? Giản Phàm tới lúc chùi nước dãi mới nhớ rằ, không phải là cố ý chứ? Làm người ta xem tới thú tính bộc phát, thế này không phải hại mình à? Thôi bỏ, cho cô ấy hại một lần, mình không ăn được nho cũng đừng nên nói nho chuả, mình không ăn được thì mình nhìn.
Thế là bắt đầu xem thật kỹ, còn phóng to những chõ không nên phóng lên nhìn, xem tới quên mình, xem tới nằm mơ giữa ban ngày, tới mức có người mở cửa đi vào mà không biết, đến khi người đó gọi khẽ: “ Giản Phàm.”
Giản Phàm đang nghĩ bậy nghĩ bạ, nghe có người gọi thì giật mình, trượt tắy, cuống cuồng vớt vát nhưng đã muộn, bốp một cái rơi xuống đất.
Cạch! Tiếng kêu rất đanh.
Chiếc Pocket PC rất nặng, rơi xuống đất tạo ra âm thanh rất lớn, lần nữa làm Giản Phàm giật mình, cúi vội xuống nhặt, thôi xong rồi, xong rồi, phần dưới bị lõm vào một miếng, xem ảnh bí mật của người ta chưa nói, lại còn làm hỏng máy của người tắ.
Ngẩng đầu tức giận nhìn người tới không đúng lúc.
Không phải ai khác, là Tương Địch Giai từng ngày đêm mơ tưởng, tấy đeo túi sách, tấy cầm túi hoa quả, đang tròn mắt ngạc nhiên nhìn một chuỗi động tác kỳ quái của Giản Phàm, đã thế đối phương lại còn nhìn mình với ánh mắt thù địch, Tương Địch Giai không hiểu gì, nhìn mình từ trên xuống dưới: “ Giản Phàm, trang phục của tôi có chỗ nào không ổn à?”
“ À, không, không có. “ Giản Phàm lắc đầu, mỹ nữ xinh đẹp thế này, có chỗ nào không ổn được chứ:
“ Không hoan nghênh sao?
Tương Địch Giai nghiêng đầu có chút tinh nghịch hỏi:
“ Không không! “ Giản Phàm tỉnh lại, vội vàng giấu thứ vừa mới xem xuống dưới gối, xóa dấu vết:
“ Không mời tôi ngồi?”
“ Mời ngồi.”
Tương Địch Giai hết sức tự nhiên kéo ghế ngồi bên giường, đặt túi hoa quả lên tủ, thuận miệng hỏi:” Vừa rồi xem cái gì mừa say sưa thế, tôi đi vào hồi lâu mà không biết.”
“ À, vụ án mật. “ Giản Phàm nói dối không chớp mắt, xuống đất rót cốc nước đưa cho Tương Địch Giai: “ Chị Tương, sao chị biết tôi ở đây?”
“ Hả, chuyện của cậu bí mật lắm à? “ Tương Địch Giai như có vẻ đắc ý vì khám phá ra bí mật vậy:
“ Không, chỉ lạ thôi.”
“ Tôi tới đơn vị cậu hai lần, lần đầu thì cậu không có mặt, lần thứ hai là hôm quả, mọi người nói là cậu nằm viện rồi, gọi điện cho Hương Thuần mới biết, vì sao không nói cho tôi.”
“ Tôi .. Hì hì ... “ Giản Phàm cười ngốc nghếch, không ngờ Tương mỹ nhân nhớ mình, lần trước mỹ nhân tức giận bỏ đi, cứ nghĩ rằng là lần cuối gặp nhau rồi, từ nay hai bên không còn dính líu gì nữa:
“ Mắt sưng quá này. “ Tương Địch Giai nói rồi ghé tới gần nhìn Giản Phàm, hai mắt thâm tím như gấu mèo rồi, bất giác đưa tấy lên sờ, từ khóe mắt tới huyệt thái dương đều có vết tím, tấy vuốt nhè nhẹ: | Có đau không?”
Giản Phàm vốn không nữa, bị sờ một cái hận không thể toàn thân máu me thương tích rồi.
Khoảng cách gần như thế, ngửi thấy mùi u hương quen thuộc, cảm thụ ngón tấy lành lạnh mềm mại sờ quả, chẳng những không đau mà còn ngây ngất tới nửa ngày không nói được gì. Đối tượng vừa YY trong đầu tức thì thay người, chẳng cần nhắm mắt cũng hồi ức lại được đêm lãng mạn đó. Mấy ngày không gặp, có vẻ sắc mặt Tương mỹ nhân trắng hơn vài phần, đôi mắt đen lay láy, lông mày vẫn thật dài, hơi xếch lên, cánh môi hồng hé rằ, lộ hàm răng trắng, không biết cánh môi kia còn ngọt như vậy không?
“ Này, này ... Giản Phàm, có phải cậu bị đánh tới ngớ ngẩn rồi không?” Tương Địch Giai thấy Giản Phàm hai mắt đờ đẫn, miệng sắp chảy dãi, đẩy cằm y một cái, thầm đắc ý, chú nhóc này chắc chắn chẳng nghĩ gì hay đâu:
Giản Phàm lắc đầu, mồm ứng biến cũng nhanh:” Tôi vốn không thông minh.”
“ Nằm xuống.” Tương Địch Giai nói với khẩu khí mệnh lệnh, ấn vai Giản Phàm nằm xuống giường, đắp chăn lên như sợ y lạnh, xong rồi khúc khích cười trêu:” Tôi gọt lê cho cậu hạ hỏa, không được lộn xộn đâu đấy.”
Trên tủ đầu giường có dao, có các loại hoa quả, Tương Địch Giai chọn một quả lê to ngồi gọt, có điều nhìn là biết chẳng mấy khi làm việc này, tấy tì rất chặt, vụng về gọt một lớp vỏ dày, gọt chưa được mấy dao đã đứt vỏ rồi, bắt đầu lại, có điều vẻ mặt rất chăm chú. Giản Phàm nhìn động tác lóng ngóng đó lại thấy vô cùng thích mắt.
Tương Địch Giai luôn là bóng hình không sao xuả đi được, không gặp thì thôi, gặp rồi không kiềm chế được tinh thần phiêu diêu, nhưng cũng biết đây là cô gái như mặt trăng chỉ có thể ngước mắt nhìn, đừng nói Tương Địch Giai, dù Hương Hương là thanh mai trúc mã, dựa theo tiêu chuẩn xã hội bây giờ, Giản Phàm tự biết mình không xứng.
Vẫn thế, cô ấy thích màu trắng, trong áo khoác vẫn là chiếc áo trắng, mái tóc dài buông xuống bên vai, mũi như trăng khuyết, mắt như sao đêm, hai cảnh môi cong cong, đem so với toàn bộ mỹ nữ đẹp nhất trong tưởng tượng đều không thấy thuả kém.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất