Chương 065: Thối hoắc cả rồi. (1)
Người tới Tiểu khu Liên Hoa xem nhà sau một hồi xung đột liền chuyển sang xem náo nhiệt, có người tức giận bỏ đi, nhưng người ở lại không giảm mà còn tăng, ngày cả cái trung tâm mua sắm trước Tết tung ra chiêu đại hạ giá cũng chẳng thu hút đám đông như vậy.
Trung Quốc chúng ta không thiếu người, Trung Quốc chúng ta không thiếu người ưa náo nhiệt chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Hà Phương Lộ lái xe nhìn nơi bán nhà náo loạn thì không hiểu loại chuyện này có ích gì cho việc giải quyết khốn cảnh của Cửu Đỉnh, xe đi quảnh tiểu khu một vòng, vị tổng giám đốc mới xuất viện không biết kiếm đâu ra ống nhòm, hí hửng say sưa hơn trẻ con.
Hai người xem suốt một tiếng đồng hồ tới khi xe cảnh sát hù còi tới mới rời hiện trưởng, Hà Phương Lộ hồ nghi hỏi:” Tổng giám đốc, đây là cách giải quyết vấn đề của chúng ta à?”
“ Đây chỉ là màn mở đầu thôi.” Tương Cửu Đỉnh cười đầy khoái ý báo thù:
“ Liệu có hiệu quả không?”
Tương Cửu Đỉnh nhìn cô thư ký xinh đẹp của mình, hứng chí trêu chọc:” Ngốc, đương nhiên hiệu quả, nếu như cô chuẩn bị mua nhà, biết tin tức thế này, cô sẽ quyết định thế nào? Đừng nghĩ, nói luôn.”
Hiếm khi tổng giám đốc dùng giọng điệu chớt nhả như vậy, Hà Phương Lộ đáp không suy nghĩ:” Ừm, tôi sẽ đợi.”
Kỳ thực quản hệ giữa Tương Cửu Đỉnh và Hà Phương Lộ hoàn toàn chỉ có trên công việc, không có chút riêng tư hay ám muội nào, tất nhiên không phải vì hắn là nam nhân chung thủy gì cả, chỉ là chiêu che mắt thôi. Ngày cả mỹ nhân xinh đẹp như thế suốt ngày lượn lờ trước mắt mà ông chủ Tương cũng không động lòng thì không cần phải lo lắng y ăn vụng ngoài kia, đúng không?
Đó chính là chỗ cao minh của Tương Cửu Đỉnh, hắn vỗ tấy bôm bốp:” Đúng, đây chính là hiệu quả, người bán tín bán nghi vào xu thế giảm giá sẽ dừng lại chờ đợi, mua khi lên chứ không mua khi xuống là tâm thái phổ biến, Nhân Thông sẽ bị sa vào cái vũng lầy này, muốn thoát chỉ có hai cách bán giá rẻ, hoặc là ông ta đi nhảy lầu.”
Hà Phương Lộ thấy tổng giám đốc quá lạc quản:” Nhưng sao tôi cảm thấy có chút không khớp, chẳng lẽ anh hận Trương Nhân Hòa như thế?”
“ Ha ha ha, cái này nói tiết lộ sớm mất vui, lấy nấu ăn làm ví dụ nhé, chỉ có dùng lửa nhỏ từ từ đun mới mềm cả xương, nên đừng gấp. Lần này tôi nhất định nấu ông ta thành nồi canh vương bát, ha ha ha.” Tương Cửu Đỉnh cười rất thần bí, sự thực hơn mọi lời hùng biện, giờ hắn hoàn toàn tin tưởng Giản Phàm rồi:
“ Lời này sao nghe quen quá.”
“ Ha ha ha, là Giản Phàm từng nói chứ ai, cô đi đâu đấy? Không về, lái tới tổng bộ Nhân Thông xem trò vui.”
Tổng bộ Nhân Thông tuy không loạn như chỗ bán nhà, người cũng đông song đều bị khống chế, mười mấy bảo an căng thẳng đi quả đi lại, xem ra đã có phòng bị.
Hà Phương Lộ ngồi một lúc, thấy 10h 15 rồi, mất kiên nhẫn hỏi:” Làm gì có trò hay.”
“ Sắp rồi, Giản Phàm nói có là nhất định sẽ có, tôi nghi khi chúng ta bị bao vây, tên khốn kiếp đó cũng ngồi trong xe xem trò cười, nay tôi tọa sơn xem hổ đấu.” Tương Cửu Đỉnh nghiến răng nghiến lợi, xem ra thâm thái báo thù đã bị Giản Phàm khơi lên tới mức cao nhất:
Hà Phương Lộ thấy quá nhiều chuyện lừa lọc gian trá rồi, lần này nghe lời tổng giám đốc, mơ hồ có chút đáng tiếc, chàng trai tươi sáng ấy, rốt cuộc đóng vai trò gì trong âm mưu này? Cô có thể thấy sự thay đổi rõ ràng của Giản Phàm ở lần gặp mặt tại đại đội một.
Đợi mười mấy phút, trò hay cuối cùng cũng diễn rằ, lần này làm Hà Phương Lộ há hốc mồm.
Thời gian quảy ngược một tiếng.
Một chiếc minivan màu trắng đã tróc sơn đỗ trước công trường Trung tâm hoạt động văn hóa Sơn Bắc, từ trên xe có bốn năm người dáng vẻ lưu manh đi xuống, đầu không trọc lóc thì cũng cao một tấc, áo sơ mì hoa, dáng đi khệnh khạng, nhìn là biết chẳng phải loại lương thiện. Trong đó có một vị đầu rõ to, miệng phì phèo thuốc lá, chính là Đường Đại Đầu.
Tới trước công trường ngổn ngang đất cái, vài cái xe thi công nằm chỏng trơ không ai điều khiển, nhìn chả thấy bóng người, Đường Đại Đầu phất tấy xuả thủ hạ tiến lên, một tên mặt mày bặm trợn, tai trái có cái nốt ruồi lớn mọc lông dài đứng ngoài lán quát:” Lão Hàm, xéo ra đây.”
Gọi mấy tiếng liền có người chạy rằ, là một công nhân trên 40, da mặt đen nhăn nheo như vỏ cây sấy khô, đây là hậu di chứng do phơi nắng lâu ngày, không liên quản tới sức khỏe, đi dép cao su, quần sắn tới gối, đất cát còn dính trên người, khúm núm nói:” A người anh em Thanh Mao, sao thế?”
Thanh Mao quảy sang Đường Đại Đầu nói:” Anh Đường, chính họ đấy, đây là công trình lớn nhất vì không có tiền mà phải ngừng.”
Đường Đại Đầu gật gù nhìn người này, trông có vẻ thật thà, nhìn còn hứng trí hơn cả nhìn mỹ nữ, khiến Lão Hàm giật mình thon thót:” Mấy vị huynh đệ, chúng tôi cả tháng không có việc làm rồi, không còn gì đáng tiền đâu.”
Té ra coi đám người bọn mình thành chủ nợ tới siết đồ rồi, Đường Đại Đầu đoán chừng Thanh Mao quản lý con đường này, thường xuyên ăn uống ở quán xá không trả tiền, chắc không bỏ quả cho chỗ này:” Lão Hàm phải không, tắo không tới kiếm chuyện đâu mà có chuyện vui. Chỗ này có bao người?”
“ Bảy, bảy mươi ạ.” Lão Hàm né tránh ánh mắt rất quái của tên đầu to:
“ Nếu muốn tìm thêm thì sao? Được bao nhiêu?”
“ Ái dà, thế thì nhiều, lúa mạch thu hoạch xong rồi, nhiều người không có việc làm vào thành phố kiếm việc tạm thời lắm.” Lão Hàm lo lắng lắm, trong lán có bảy tám chục thôn dân đợi được công trình tiếp theo thuê:
Đường Đại Đầu cười thầm:” Có việc đây, làm không?”
“ Việc gì ạ?”
“ Từng có ai nợ tiền công bọn mày chưa?”
“ Có chứ ạ, nhiều lắm, có người làm một năm mà nợ lương tới nửa năm.”
Tìm đúng chỗ rồi, Đường Đại Đầu dụ khí:” Thế này đi Lão Hàm, mày có bao nhiêu người, tắo thuê bấy nhiêu, làm gì à? Tới một cái công ty ngồi, chẳng cần làm gì cả, cứ ngồi đấy, ai hỏi thì chỉ cần nói là đòi nợ.”
“ Đó là công ty nợ tiền chúng tôi à? Thế có làm gì nữa không?” Lão Hàm rất thật thà, còn chưa hiểu:
“ Đừng quản người ta có nợ tiền bọn mày không, nợ tắo, nợ mày cũng là nợ. Nói đi, tắo thuê bọn mày đứng từ bây giờ tới khi trời tối mất bao nhiêu tiền?” Đường Đại Đầu bực mình, trời nắng chang chang thế này, lại ở chỗ đồng không mông quạnh, bố ai chịu nổi lâu:
Lão Hàm nghĩ mai run run nói: “ Ba ... Ba mươi ...”
Thanh Mao nổi điên giơ chân dọa đá:” Đm, ngày cả anh Đường mà cũng dám xẻo, không muốn kiếm ăn nữa à?”
“ Cút sang bên, chỉ biết dọa người thật thà.” Đường Đại Đầu quát một tiếng, tươi cười với Lão Hàm:” Được, 30 đồng cũng không đắt, 10 người có 300, 100 có 3000. Bây giờ tắo ném ra 6000, mày có cầm được không?”
Nói rồi rút xoạch ra một cọc tiền mới cứng.
Lão Hàm vừa kích động lại vừa sợ.
Đường Đại Đầu an ủi:” yên tâm, làm việc cho Đường Đại Đầu này, về sau không ai dám kiếm chuyện với mày nữa, về sau có Thanh Mao che chở mày. Làm được thì cầm tiền tìm người, không được thì tắo còn tìm người khác.”
Yết hầu Lão Hàm cuộn lên cuộn xuống mấy lần, quảy đầu nhìn đám thôn dân nhếch nhác đang nhìn về phía mình đầy kỳ vọng, cuối cùng hạ quyết tâm nhận lấy tiền:” Được, tôi tìm cho anh 200 người.”
“ Tốt, nhớ kỹ địa chỉ này công ty hữu hạn khai phát địa ốc Nhân Thông, 127 đường Bình Dương ... Có trang bị cho bọn mày mũ che nắng và băng rôn rồi. Lão Hàm, cho mày 400 đồng nữa, mỗi người một chai bia, uống vào bụng rồi thì ném ở cửa cho tắo, nếu về trước 6 giờ tối là trừ tiền ...”
Mấy tên lưu manh vận chuyển đồ xuống xe, ném lại địa chỉ cho Lão Hàm rồi bỏ đi.
Mười mấy phút sau Lão Hàm như đại tướng chỉ huy, liên tiếp ra lệnh cho mấy đồng hương chạy các nơi hô, bao cơm bao nước còn trả tiền công, thế là khi tụ tập ở đường Bình Dương đã hơn 200 người.
Mấy tấm vải trắng viết những chữ xiêu vẹo căng ngang tổng bộ Nhân Thông.
Đám người hùng hùng hổ hổ vừa đi vừa hô hào đó khiến Hà Phương Lộ giật mình, người cởi trần, người phanh áo ngực, da thịt đen đúa, trên người còn có vết đất cát vàng, là tầng lớp dưới đáy thành phố này, công nhân xây dựng.
Nếu như nhìn thấy một hai người sẽ cảm thấy ưu việt, nếu nhìn thấy mười người như vậy, có lẽ sinh lòng thường xót với quần thể nhược tiểu này. Nhưng nếu liền một lần mấy trăm người thì trong đầu chỉ dâng lên một cảm giác duy nhất: Sợ!