Hắc Oa

Chương 066: Thối hoắc cả rồi. (2)

Chương 066: Thối hoắc cả rồi. (2)

Người quả đường hốt hoảng né tránh dòng lũ cuồn cuộn kéo tới.
Trả tiền mồ hơi xương máu đây!", mấy chữ
đỏ viết trên nền vải trắng trông hết sức kinh khiếp, một đám người ăn mặc lam lũ mặt mày khắc khổ đối diện với công ty địa ốc vốn tiếng tăm chẳng ra gì, bên nào đúng bên nào sai tựa hồ không cần giải thích.
Mười mấy bảo vệ của Nhân Thông liên tục quát tháo, nhưng chân thì loạng choàng lùi lại, chỉ biết ngăn đám đông xông vào tòa nhà. Tòa nhà hơn mười tầng có vô số những cái đầu thò ra khỏi cổ nhìn đám đông tụ tập, dòng xe đi ngang quả đường Bình Dương dần chậm lại, tiếng còi tiếng chửi bới vang lên liên hồi vẫn không ít người nán lại xem náo nhiệt, còn đông hơn cả số công nhân mấy lần.
“ Đi thôi, nếu không lát nữa tắc đường không đi được nữa.” Tương Cửu Đỉnh vỗ đùi cười khành khạch, sướng khoái vô cùng:
Hà Phương Lộ lái xe rời khỏi chỗ tắc, thi thoảng nhìn dáng vẻ đắc ý của Tương Cửu Đỉnh:” Tổng giám đốc, đây cũng là một phần kế hoạch à?”
“ Ha ha ha, một nửa rồi, xem gương chiếu hậu đi.”
Hà Phương Lộ cả kinh, nhìn quả gương chiếu hậu, hiện trường đã có mấy chiếc xe đưa tin lớn xuất hiện, đám người cầm micro cầm camera nhảy rằ, lại còn không ít người ra sức chụp ảnh, chuyện này thực không còn gì để nói:
Một nhà triết học đã nói, chiến tranh giữa quốc giả giống như hai đứa trẻ con đánh nhau giữa đường giành quả táo. Còn giữa xí nghiệp ra tấy với nhau tính chất ác liệt càng vô giới hạn.
Tương Cửu Đỉnh thấy thư ký của mình có vẻ không tán thành hành động này, cười: “ Một xí nghiệp có trách nhiệm xã hội chỉ là hình tượng dựng lên để lừa người tiêu dùng thôi, giờ thiếu nợ tiền mồ hôi xương máu của công nhân, xem sau này Trương Nhân Hòa kiếm ăn trong nghề này ra sao, chúng ta chỉ giúp họ một chút.”
“ Có tác dụng không?”
“ Ép hắn phải tự bảo vệ mình, như thế tất nhiên không để ý tới chúng ta nữa.”
“ Chúng ta nhất định phải làm thế à? “ Hà Phương Lộ hơi sợ, người thường nào ai thích dính dáng vào loại chuyện này:
“ Chúng tắ?” Tương Cửu Đỉnh lắc đầu phủ nhận: “ Không phải chúng tắ, chúng ta không làm nổi loại chuyện này, nghĩ còn không rằ. Dù tôi muốn làm cũng không biết là phải làm thế nào.”
“ Vậy thì ai?”
“ Giản Phàm, ha ha ha, cô không tin nổi đúng không, tiết lộ chuyện còn khó tin hơn nhé, tôi cũng đang nghe sự chỉ huy của cậu ta thôi, ha ha ha ..”
Hà Phương Lộ thầm thở dài, tổng giám đốc chắc đang đùa, cô không dám tin, lại không dám không tin, thời gian vừa rồi quá nhiều việc nên đã lâu không liên lạc với Lưu Hương Thuần, cô quyết định gặp tìm hiểu xem sao, cô có cảm giác sự thay đổi của Giản Phàm bắt nguồn từ chuyện chia tấy của hai người này.
Gần như rời đi cùng lúc với bọn họ nhưng ở hướng khác là phe còn lại.
Khi Đường Đại Đầu đưa Tằng Nam tới nơi này thì xe đã không còn đi tới gần được nữa, đành phải đi bộ tới chụp vài bức ảnh. Vừa mới ngồi vào xe, Tăng Nam xem ảnh đột nhiên nói: “ Này Đường Đại Đầu, trình độ anh có thế thôi à, xem dòng chữ ‘Tiền mồ hôi xương máu’ này đi, chữ ‘tiền’ viết trên đó thiếu mất một nét, không sợ người ta cười cho à?”
“ Hả? “ Đường Đại Đầu nghiêng đầu sang bên nhìn, chép miệng không coi ra gì: “ Thiếu có một nét, ai mà chẳng nhận ra là chữ tiền, có gì mà lạ.”
“ Anh là đồ vô dụng, dẫn tới một lũ vô dụng. “ Tằng Nam đặt máy ảnh xuống khởi động xe rời đi:
“ Xời, biết nhận ra tiền là được, có nhận ra chữ tiền hay không có sao. “ Đường Đại Đầu nhơn nhơn cái mặt, chuyện hôm nay làm thật sướng, hắn từ khi sinh ra thích nhất là làm mấy chuyện hại người : “ Tôi khoái làm chuyện này nhất, mẹ nó cái thằng vương bát đàn Trương Nhân Hòa, tôi nói ngon nói ngọt mấy tháng còn bị cười cho, tức muốn chết. Có 30 đồng đã thuê được một người, anh em nông dân đúng là đồng chí tốt, có đám anh em này thì làm cái gì cũng kéo sập được.”
Tằng Nam không hứng thú nghe Đường Đại Đầu lải nhải, quảy sang chuyển chủ đề: “ Này, trưa nay gọi Giản Phàm đi ăn cơm được không?”
“ Cậu ấy nói hôm nay không ra ngoài được.”
“ Vậy anh không kéo cậu ta ra được à?”
“ Này bà cô, đó là đội hình cảnh đấy, tôi mà tới người ta lại tưởng tôi đi đầu thú, không đi. “ Đường Đại Đầu rất ngán Tần Cao Phong, thằng cha đó còn đáng sợ hơn dân XHĐ:
“ Xì, đồ vô dụng.”
Thấy Tằng Nam thoáng cái ìu xìu không nói chuyện nữa, Đường Đại Đầu hí hửng quảy sang, Nam Nam mặc chiếc jean đeo thắt lưng lệch màu lam, tất lưới trắng, chỗ váy ngắn sát mông, thậm chí có thể nhìn thấy mơ hồ một khe mờ mê người, nhìn một lượt thân hình quyến rũ của cô cháu gái hờ mà nuốt nước bọt: “ Nam Nam, cô không nhìn trúng thằng cớm đó chứ?”
Tằng Nam đanh đá trừng mắt: “ Liên quản gì tới anh, anh quản được à?”
“ Nghĩ cho kỹ, thằng nhóc đó không nhà không xe không tiền, dưới đít còn có cả đống nợ, không lừa cô đâu, không thấy hôm quả mời chúng ta ăn, lúc trả tiền chỉ mất 400 mà đau lòng thành thế nào à? “ Đường Đại Đầu quá rõ tình cảm thảm hại của Giản Phàm:
“ Anh rể anh nói đừng kinh thiếu niên nghèo, anh lại thích giàu chê nghèo hả?” Tằng Nam chẳng mảy may dao động:
“ Không phải tôi sợ cô bị lừa à? Nói cho cô biết một việc, chớ thấy thằng đó thư sinh xinh xắn mà lầm, một thằng bạo lực đấy, có biết bạn gái trước của y đi với nam nhân khác, bị đánh cho gãy mấy cái xương sườn không?” Đường Đại Đầu bộc lộ một tin shocsk: “ Tôi có mò tời bệnh viện hỏi rồi, bác sĩ nói thằng kia tổn thương nội tạng, sau này công năng nam nhân sẽ ảnh hưởng mạnh, nói là gì gì, từ chuyên môn gì đó ... Đại khái cái đó bác sĩ thường không nói với giả đình đâu, cô không nghĩ là vô tình chứ? Không hề, phải đá đúng chỗ trên người mới thành như thế đấy. Trẻ tuổi, thành đạt, tương lai hứa hẹn là vậy mà trục trặc chỗ đó thì cũng vứt mẹ cuộc đời rồi còn gì, vì một nữ nhân mà thành thái giám rồi, bọn cớm chơi bẩn người ta thế đấy.”
“ Thế thì sao nào? Làm thế mới đáng mặt nam nhân, gặp chuyện như thế không ra tấy mới lạ, chứng tỏ anh ấy rất yêu nữ nhân kia, nếu không đã dửng dưng rồi.”
Đường Đại Đầu trừng mắt lên vẫn chưa chịu thôi: “ Nói thế mà chưa làm cô thay đổi được à? Tôi lại cho cô biết nhé, y hoàn toàn không quản tâm tới nữ nhân, có thấy y tới Thịnh Đường mà không thèm liếc mắt nhìn bất kỳ nữ nhân nào không?”
“ Vậy không phải càng tốt à, ai như anh, thấy nữ nhân là sán tới. “ Tằng Nam kiếm được lý do càng đường hoàng:
“ Tôi nói thêm một chuyện nữa.” Đường Đại Đầu bộ dạng không đạt được mục đích không thôi, nghiêm túc nói: “ Tôi khiêu khích y mấy lần, nói cô nhìn trúng y, muốn cưỡi y, y chẳng thèm để ý, chứng tỏ điều gì? Cô có cho người ta tiền, người ta cũng chẳng lên giường với cô.”
Câu này tổn thương tự tôn rồi, xe phanh két lại, Tằng Nam mắt hạnh trợn tròn, hai luồng sát khí bắn ra cùng một chữ: “ Xéo.”
Động tác vừa chậm một chút đã thấy Tằng Nam muôn rút cái gì đó, nha đầu đó mang theo dao đấy, Đường Đại Đầu hết hồn đạp cửa xe lao rằ, cái xe chưa đóng kín cửa đã phóng đi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất