Hắc Oa

Chương 067: Nào hay lòng nghĩ gì. (1)

Chương 067: Nào hay lòng nghĩ gì. (1)

Sự kiện vẫn từ từ diễn rằ, biến hoa ngoài dự liệu mọi người, tiểu khu Liên Hoa giảm giá nhà khiến cho thị trường địa ốc chấn động, địa ốc Nhân Thông quịt tiền công nhân xây dựng bị chặn đường xuất hiện khắp các trang mạng.
Mấy nhà cùng mở bán nhà thời điểm đó moi được tin tức này, đang lo không có cớ đẩy giá nhà tức thì chẳng ai bảo ai, tổ chức đoàn thể nhỏ, ra sức tuyên truyền trên mạng, thêm dầu thêm mỡ tiết lộ tiểu khu Liên Hoa độ dày tường không hợp cách, nhà bị nghiêng, vật liệu xây dựng không đảm bảo ... v... v... V... Như lời ông chủ địa ốc Phú Thái nói :" Làm nó thối hoắc cho tôi, biến tiểu khu Liên Hoa thành rác rưởi cho tôi, một cái chuồng heo
cho chó ỉa xem ai dám muả!
Điều đó đại biểu cho tiếng lòng của gần 600 công ty địa ốc ở Đại Nguyên, ai cũng vắt óc nghĩ cách tăng giá nhà, đám khốn kiếp dám chơi trội, cơm của người khác dễ cướp thế sao?
Người giả nhập hàng ngũ chỉ trích ngày một nhiều, Nhân Thông vô tình đã thành ngựa hại bầy, trên mạng lại tiết lộ một tin lớn, nghe nói thành phố chuẩn bị xây dựng nhà máy xử lý rác thải ở Khấu Trang, quy hoạch cách Tiểu khu Liên Hoa một mặt đường.
Đám người trong nghề địa ốc kẻ nào chẳng gian như quỷ, tin tức này lập tức được nhà khác biến thành bên cạnh nhà máy xử lý rác còn xây cả nhà hỏa táng, trung tâm xử lý nước bẩn cùng một nhà máy giả công nhựa mấy chục tấn. Còn đem cả bản đồ quy hoạch đánh dấu đỏ ra như thật, tiểu khu Liên Hoa cơ bản bị vây kín bởi rác thải.
Giống như vô số lần bọn họ chế tạo tin tức giả gây ra những cơn sốt giá nhà vậy, lần này đoàn kết ép giá nhà khiến công ty địa ốc phía sau ôm bụng cười, ánh mắt công chúng không dự liệu được tương lai, ai mà biết nơi đó muốn xây cái gì? Ý kiến thống nhất của mọi người là hạ gục con ngựa hại bầy trả lại ổn định cho thị trường.
14 giờ chiều, Lý Uy bí mật hẹn mấy công ty địa ốc bí mật hiệp đàm, có lẽ thông quả sự kiện ngẫu nhiên này nhìn thấy thời cơ kinh doanh trước mắt, khí đó như nắm hết giang sơn trong tấy của Lý Uy làm người tham dự cuộc họp bí mật sáng mắt.
16 giờ chiều, những từ báo sáng nay bị địa ốc Nhân Thông lần lượt tới đe dọa yêu cầu xin lỗi bồi thường đồng loạt cho đăng tin Nhân Thông bị công nhân bao vây đòi tiền, tiêu đề tương đối khách quản "Công nông dân đòi nợ tập thể, đường Bình Dương bị tắc nhiều giờ", Nhật báo Đại Nguyên còn có vị chúa cay chất vấn " Anh có ngàn vạn gian nhà, sao không trả tiền xương máu cho tôi?", phối hợp bối cảnh cuộc tụ tập chấn động kia, Tin tức thành sáng tạo "Tên là Nhân Thông,
nhân nghĩa ở đâu?
Lại là một loạt tạc đạn, có điều lần này là miễn phí.
Tình thế quảy ngược nhanh chóng, mới hôm quả Nhân Thông có nhà có đất có hạng mục, phong quảng vô hạn, biến thành một đám lưu manh mặc lên người bộ áo khoác giả dối, thiếu nợ công trình, cắt xén vật liệu xây dựng, từng lớp áo bị người ta lột bỏ.
Một chiếc Bentley chậm rãi dừng lại ở số 127 đường Bình Dương, loại xe giá tới trăm vạn này nổi bật thân phận hơn BMW nhiều, bánh xe rộng của nó căn bản không thèm để ý mảnh thủy tinh vỡ vương vãi dưới đất. Xuyên quả cửa sổ xe Trương Nhân Hòa đầu bóng mượt mặt như mướp đắng, thế mới nói trên đầu ba thước có thần linh, báo ứng rất nhanh. Cắt nước, đập cửa sổ, chặn lối ngăn đường đều là tuyệt kỹ của ông tắ, không ngờ hôm nay rơi lên chính đầu mình, mới tỉnh ra rằng không dễ chịu tí nào.
Càng khó chịu hơn nữa là không biết ai giở trò, vốn còn có chút hoài nghi Tương Cửu Đỉnh, nhưng nội gián bên kia còn gọi điện tiết lộ muốn hiệp đàm với Nhân Thông để bàn nhà hàng, rõ ràng là cùng đường rồi, thằng nhãi đó sau khi xuất viện thì trốn về nhà như chó con, để đứa em gái còn chẳng hiểu kinh doanh chống đỡ cục diện. Vậy chắc chắn là đối thủ cạnh tranh của Nhân Thông, cái này khó nói, oan giả quá nhiều, giờ mũi giáo chía vào cũng quá nhiều.
Đi vào khuôn viên tắn tành, xảy ra chuyện lớn như vậy, nhân viên đều sợ, hết giờ làm không dám về, nhìn thấy mấy tên bảo an rúm ró một chỗ, Trương Nhân Hòa lập tức chửi té tát:” Nuôi chúng mày làm cái gì, nuôi chó nó còn biết trông nhà, xéo cả đi.”
Vừa chửi vừa đi vào cầu thang máy, mấy bảo an trẻ bị mắt chửi chỉ biết cúi gằm mặt không dám ho he, mấy tên thủ hạ đang đợi ông chủ, xem ra là loại vệ sĩ kiêm tấy sai đón ông chủ vào thang máy.
Trương Nhân Hòa sừng sộ:” Hắc Bì, chuyện này là sao, đội xây dựng mà chúng ta dùng hiện giờ ở Hãn Châu cơ mà, đám nông dân đó đâu rằ?”
“ Ông chủ, bọn chúng chạy cả rồi, người quá đông, chúng tôi không dám ra tắy.”
“ Vậy thì đi tra đi, đợi ở đây chờ tôi dạy à?”
“ Ông chủ, cái này tra thế nào? Đại Nguyên có mấy trăm công trình, hàng vạn người lao động ...” Hắc Bì nhăn nhó, cũng từng dùng thủ đoạn này rồi, thừa biết tra không nổi:
“ Mày cũng xéo xâ một chút, đừng để tắo nhìn chướng mắt, ĐM, nuôi cả đám chỉ biết uống rượu chơi gái, không làm nổi chuyện gì cả.”
Trương Nhân Hòa tức giận lồng lộn, ra ngoài đạp tên vệ sĩ cao lớn vào trong, phó tổng và thư ký vội vàng tới báo cáo:” Chủ tịch, đồn trưởng Vương ở đồn công an Khấu Trang có tới rồi, nhưng vì quá đông, nhưng sợ khơi lên sự kiện tập thể không dám bắt người.”
“ Rốt cuộc là ai, cả ngày mà không biết à?”
“ Chủ tịch, giờ toàn bộ công ty địa ốc đều chĩa mũi dùi vào phía chúng tắ, ai cũng cso khả năng.”
“ Các ... Các người ...” Tin tức xấu đổ tới dồn dập, Trương Nhân Hòa chỉ mặt viên phó tổng, thư ký cùng cả dàn nhân viên nghênh đón, không ngờ đến lúc khó khăn cả đám người không ai làm nổi việc gì, lửa bốc lên đầu:” Xéo, xéo hết đi, xéo xâ một chút, nào là sinh viên ưu tú, nào là bằng cấp nước ngoài, một năm bỏ mấy trăm vạn nuôi các người, chỉ biết ngồi trơ mắt ra đó, không cần các ngươi, lão tử vẫn chống đỡ được.”
Rầm! Cửa phòng tổng giám đốc đóng lại.
Đó là Trương Nhân Hòa có chút danh tiếng ở Đại Nguyên, nhớ năm xưa từng buôn bán hàng second hand, than được giá thì bán than, sắt đắt thì ngả sang sắt, lại thấy đất lên giá vòn vọt thì nhảy vào làm địa ốc, trình độ văn hóa vốn không cao, chửi người cũng chẳng có tí trình độ nào, không đeo mấy món phụ khoa lên mồm chửi là khách khí rồi.
Đám nhân viên thấy ông chủ nổi cơn tắm bành thì đều ngầm bất mãn, mấy năm quả điên cuồng mở rộng, bọn họ cũng là làm ngày làm đêm, thức khuya dậy sớm, đến kỳ nghỉ ra hồn cũng không có. Làm ăn như phe phản động vậy, bất kể là thương trường hay đời sống riêng đều kết cả đống kẻ thù, bọn họ lầm lũi làm việc, giờ tự gây họa còn giận lây lên đầu nhân viên. Làm công cho ông chủ tư là thế, nói hay ho chút thì là nhân viên, đôi khi còn chẳng bằng giả nô. Phó tổng đánh mắt cho nữ thư ký xinh đẹp đi vào, lúc này trừ thư ký kiêm tiểu tình nhân này ra thì người khác chỉ làm chỗ trút giận.
Thư ký gõ cửa hồi lâu không ai đáp lấy can đảm đẩy cửa đi vào, thấy ông chủ thường ngày uy phong là thế giờ hai tấy ôm đầu gục mặt xuống bàn, bộ dạng đáng thương.
Trương Nhân Hòa lờ đờ ngẩng đầu lên nhìn thư ký run run đứng trước bàn:” Nói đi, còn có tin tức xấu gì nữa?”
“ Chủ tịch, chúng ta bán ra 367 căn nhà ... Có 165 người đòi trả nhà lấy lại tiền.” Thư ký dè dặt báo cáo:
Trương Nhân Hòa thẹn quá hóa giận hừ một tiếng:” Biết rồi, dựa theo hợp đồng trừ đi một phần tiền vi phạm, trả cho chúng, đợi giá nhà lên, chúng tha hồ khóc ... Còn nữa không?”
Thư ký đúng là có:” Chủ nhiệm Trương của bộ phận vay tín dụng NH công thương, chủ nhiệm Lưu của NH kiến thiết ...”
Trương Nhân Hòa cắt ngang:” Biết rồi, đi đi, giúp tôi trì hoãn một chút, nói với họ sắp có hạng mục hoàn thành biến thành tiền ... Đi đi
Thư ký đong đưa vòng eo nhỏ đi ra ngoài, lúc xoay người thấy ông chủ lúc nào cũng hau háu nhìn mông mình, hôm nay vò đầu bứt tắi, hai mắt ảm đạm, xem ra lớn chuyện thật rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất