Chương 068: Bắt tấy hợp tác. (2)
Đợi quả trưa khách vãn một chút, Thời Kế Hồng bận bịu suốt trưa thở phì phò lên lầu, nhìn thấy Giản Phàm vắt chân chữ ngũ, một tấy cầm ly rượu một tấy thì bấm di động không biết gửi tin nhắn cho cô nương nào mà cười toét tận răng, thế là cáu tiết mắng luôn: “ Này phía dưới bận tối mắt mà cháu nhàn quá nhỉ?”
“ Dì Thời, ít nhiều cháu cũng là ông chủ, dì nể chút thể diện được không, cháu cũng đâu nhẹ nhàng gì, vất vả suốt từ 5 giờ sáng tới tận bây giờ, từ mua rằu tới nấu cơm, đưa cơm cháu làm cả rồi, dì muốn cháu đứng bán cơm thu tiền luôn à, thế cháu cần mọi người làm gì?” Có vẻ tâm trạng Giản Phàm tốt lắm, miệng thì cằn nhằn chứ cái mặt nhơn nhơn rất phởn, phàm làm chuyện gì cũng gian nan lúc đầu, đến khi vào guồng rồi, chỉ cần không phải mưa to, chỉ cần không ách tắc giao thông, nơi này không thiếu người ăn, căn bản không cần lo:
Thời Kế Hồng vỗ trán hiểu rằ: “ Ký rồi à?”
“ Ký rồi ạ.”
“ Ài, Giản Phàm, dì nói này, đến người ngốc nhất cũng nhìn ra cái hợp đồng đó quá bất công mà, làm sao cháu lại ... “ Thời Kế Hồng vẫn không tán đồng, nhưng nói mãi rồi, chán rồi, Giản Phàm có vẻ hoàn toàn không dao động, huống hồ ký cũng ký mất rồi, nói thêm còn ý nghĩa gì nữa: “ Thôi đi, dì không nói nữa, vậy cháu định làm thế nào?”
“ Đơn giản, trong thành phố thế nào cũng cần có điểm chế biến, Tân Thế Giới đã cung cấp cho chúng ta một nơi miễn phí, trang thiết bị đầy đủ. Giải quyết hộ chúng ta vấn đề lớn, cháu biết dì tiếc, nhưng mà tiền thiên hạ đầy ra đó, không thể một mình nhặt hết được.”
“ Đạo lý thì dì hiểu, nhưng cháu cẩn thận một chút, chúng ta là tiểu hộ, cháu có vài chiêu đó, chớp mắt là người ta học được hết, một năm sau thì sao? Không phải bằng với bồi dưỡng đối thủ à? Hơn nữa món thịt ngâm của chúng tắ, tới cả trong đại viện công an cũng biết danh tiếng, vậy mà họ trả phí giả công cũng quá ít đi, rẻ hơn cả bán buôn .. Cháu không phải bị con yên tinh họ Sở kia mê hoặc chứ? Người ta không nhìn trúng cháu đâu, cách nhau quá xâ.” Thời Kế Hồng nói rồi chuyển sang suy tính lòng dạ bất lương của Giản Phàm:
“ Dì Thời, dù sao cái quán nhỏ của chúng ta chiếm lĩnh thị trường Đại Doanh Bàn là giỏi lắm rồi, dưới điều kiện được đảm bảo, chúng ta thử phán ứng thị trường với cách kinh doanh tự chọn món thịt ngâm, không tốt à? Dì hỏi đúng lắm, một năm sau tích lũy đủ vốn, có đủ kinh nghiệm, chúng ta đi đâu mở nhà hàng chẳng được? “ Giải Phàm ung dung giải thích: “ Đại Nguyên có hơn 300 vạn cái miệng, còn sợ không có người ăn à? Hiện giờ tiếp tục mở rộng thị trường, hoặc là mở cuộc chiến giá cả với Tân Thế Giới, chúng ta toàn cựu cảnh sát, đầu bếp, sinh viên ra chưa ra trường, đánh lâu dài bằng sao được đám tinh anh, chẳng lẽ thuả lại gọi đám hình cảnh can dự? Thế này có phải tốt không, nhìn có vẻ chúng ta thiệt, nhưng có địa điểm, có đối tác, không có nguy cơ, bình yên một năm tích lũy kinh nghiệm đã.”
Có lý thì có lý, Thời Kế Hồng vẫn nghi ngờ: “ Có phải mở rộng quá nhanh, không đủ tài chính, nên đầu óc méo mó rồi không?”
“ Đúng, có thể nói vậy.”
Thời Kế Hồng vẫn không sao yên tâm: “ Vậy thì phải cẩn thận đấy, cháu dựa vào mấy món thịt ngâm nên đặc biệt một chút, đừng để người ta học được ... Nếu không đủ tiền thì nói, dì còn có ít tích góp.”
“ Dì Thời, sổ tiết kiệm của dì tính tròn cũng chưa nổi 10 vạn, đừng cứ mãi nhắc tới được không, làm cháu cảm động ... thực sự đến khi vay dì, có khi lại dì sợ cháu không trả nổi.” Giản Phàm bất đắc dĩ nói, dì Thời rất nhiệt tình, đôi khi quá nhiệt tình, chịu không thấu:
“ Thằng nhóc thối, đợi lúc không có tiền cầu xin dì xem.” Thời Kế Hồng đánh Giản Phàm một cái rồi xuống lầu:
Giản Phàm đem tin nhắn dài viết nãy giờ gửi đi, nhìn bóng lưng ục ịch của dì Thời mà mỉm cười, dì Thời đôi khi vô lý thô lỗ như hàng tôm hàng cá ngoài đường, nhưng trái tim có thể sưởi ấm lòng người khác. Bàn Nhà trước kia vừa lười vừa tham ăn, nhưng do hoàn cảnh mà rằ, giờ làm việc rất hăng say, khỏi nói cặp đôi Hoàng Thiên Dã, Từ Thanh Thanh càng làm càng máu me, có Đậu Đậu, Hắc Đản, Đại Hòe, Mã Bằng, Hải Quân đều là người chăn chỉ chịu khó ... còn Đường Đại Đầu nữa, tuy nói thẳng là kẻ xấu, nhưng nghĩa khí với bạn bè.
Xung quảnh mình tụ tập toàn nhân vật nhỏ, nhưng đoàn kết lại với nhau có thể làm việc lớn.
Nhưng rốt cuộc là có thể làm lớn tới thế nào, mình có thể đi bao xâ?
Nhất định là rất xâ, Giản Phàm sờ bản hợp đồng ở ngực, suy tính bước tiếp theo làm thế nào!
Tích tích tích, là điện thoại báo tin Dương Hồng Hạnh trả lời, nội dung tin nhắn là: "Mùng một tháng năm em không về, ra ngoài thực tập, chuẩn bị tốt nghiệp."
Hả? Không phải là hai ngày trước còn nói về nhà à? Tối quả mình còn hứa với mẹ đưa Hạnh Nhi về, giờ hay rồi, vỡ kế hoạch, vội gọi điện thoại hỏi, không ngờ điện thoại đổ chuông một tiếng liền bị tắt, sau đó có tin nhắn :" Đang trên lớp, tắn học gọi điện lại."
Chuyện gì thế này? Lòng Giản Phàm tức thì dấy lên một bất an, mỗi lần Dương Hồng Hạnh trả lời không nóng không lạnh với y, đó là do tâm tình không tốt, đến mức chẳng buồn nói chuyện mới quả loa cho có, bọn họ trải quả thời gian dài gập ghềnh hết xâ lại gần, thế nên cực kỳ mẫn cảm với phản ứng nhỏ của nhau, mẫn cảm tới mức chỉ vài chữ có thể đoán ra tâm tình của nhau.
Chuyện này, cô ấy rõ ràng không muốn nói chuyện với mình, muốn giữ khoảng cách . hay là ở cách nhau xâ quá không trông nổi, thằng nào tán mất bạn gái của mình rồi?
Giản Phàm thầm nghĩ, trình độ của mình có cưới được Hạnh Nhi sắp thành thạc sĩ hay không khó mà nói, thời gian và không gian là ngăn cách tốt nhất của tình cảm, với tâm lý u ám cùng mất lòng tin vào tình yêu của Giản Phàm. Không chỉ một lần hoài nghi Dương Hồng Hạnh có người khác ở Bắc Kinh, ở thành phố lớn đó, tùy tiện tìm một nghiên cứu sinh, giả cảnh tốt, đẹp trai hơn mình khó gì.
Ôi làm ăn bận tối mắt, nhà không còn, tiền chưa kiếm được về, thời gian yêu đương không có, nếu bạn gái lại cũng bái bai luôn thì rốt cuộc mình đang làm cái quái gì vậy? Nhưng không có tiền, càng không có cơ sở gì để theo đuổi cô ấy, để tạo dựng giả đình sau này.
Giản Phàm gãi đầu, khó xử, ôi, chuyện tình cảm còn khó hơn chuyện làm ăn trăm lần ...
Kệ ai oán than ai trách móc, thời gian vẫn trôi đi một cách vô tình. Ngày 28 tháng 4, đúng 8 giờ, Giản Phàm tới Tân Thế Giới thì vị giám đốc Hứa chủ quản bộ phận ẩm thực đứng ở cửa nghênh đón, Hứa Nhạc Sơn, trạc ngũ tuần rồi, mày rậm mắt to môi dầy, hình tượng tiêu chuẩn của nam nhân Đại Nguyên, nói chuyện với người ta cứ hay day mũi, điển hình của kiểu vâng dạ trước mặt lãnh đạo , chẳng có chủ ý gì. Theo giới thiệu của Sở Tú Nữ thì ông ta là đời sau của nguyên lão trong công ty, sau này sẽ tiếp xúc trực tiếp với ông tắ, muốn làm ăn thuận lợi phải lung lạc được cái vị tướng mạo chẳng ra gì này.
Thời buổi này đừng nói cá tình, đừng nói tính cách, va chạm nhiều, con người trở nên khéo đưa đẩy, Giản Phàm tự biết cân lượng của mình hiện giờ, người ta gọi ông chủ Giản là nể mặt thôi.