Chương 068: Vẻ đẹp thật sự.
Người Cửu Đỉnh một mực coi đây là vấn đề tiền bạc, trong mắt chỉ có tiền hoàn toàn không đếm xỉa tín ngh ĩa, Giản Phàm rất tức giận: “ Tiền nên lấy tôi đã lấy, con người không nên có lòng tham vô đáy, đủ là được.”
“ Cậu có ý gì?”
“ Chị nghĩ tôi hiểu lầm ý tốt của chị, kỳ thực chị mới đang hiểu lầm ý tốt của tôi.”
“ Tôi biết cậu nói gì, nhưng cậu coi thường Cửu Đỉnh rồi, hiện giờ chúng tôi có 10 nhà dinh dưỡng, thuê thêm bảy tám chuyên giả điều chế, định mở rộng thị trường này, dù có vấn đề, bọn họ cũng có năng lực giải quyết.” Tương Địch Giải hơi đưa cằm lên đầy tự tin kiêu ngạo:
Giản Phàm cười gằn: “ Chị vẫn coi thường phối phương truyền thống, hơn bốn trăm năm không đổ, mười mấy đời truyền thừa, bằng vào mấy thứ chuyên giả xuẩn ngốc đó mà hoàn thiện được à?”
Tương Địch Giai dậm chân: “ Sao cậu càng ngày càng thô lỗ như thế?”
Giản Phàm đốp lại luôn: “ Vậy sao chị ngày càng hám lợi như thế?”
“ Được, được, ngừng tranh luận, chúng ta sau này không nói chuyện này nữa, cũng không gặp nhau nữa, vừa ý cậu chưa? “ Tương Địch Giai thở hổn hển vì giận, chẳng còn vẻ thục nữa, hét lên:
“ Ai ép chị không? Chị tự tới chứ. “ Giản Phàm lại nói một câu khó nghe:
“ Tôi, được rồi, tại tôi, tôi nhìn nhầm người, cậu là đồ không biết tốt xấu.” Tương Địch Giai quảy người bỏ chạy:
Giản Phàm nhìn thấy một giọt nước mắt trong veo rơi ra tích tắc cô quảy người đi, người bần thần, nhưng y không áy náy, ít nhất tự vấn không thẹn với lương tâm, tránh xâ một tốt, mình đỡ phải chảy nước dãi ... Bực bội thả người xuống giường, đầu đập phải cái gì cứng cứng, mới sực nhớ cái Pocket PC ở dưới gối, nhìn phần dưới bị lõm một miếng mà đắng miệng, lại xui xẻo rồi.
Mặc lại cảnh phục thẳng tắp, sờ quốc huy trên mũ, mặt mang thương tích chưa lành, bốn ngày nằm viện, người tới thăm không ít, có cả bạn học thời tập huấn, điện thoại hỏi thăm càng nhiều. Có lẽ mọi người cảm thấy bị thương là vinh quảng của cảnh sát, Giản Phàm chẳng có cải cảm giác đó, có lẽ làm cảnh sát cũng chẳng đáng sợ như thế, cảnh sát trong mắt người khác rất uy phong cũng là là do đám người bình thường tạo thành, đội trọng án từng rất thần bí, Giản Phàm gặp vài vị mới biết đều giống các đồng chí cách mạng trong phim chưa già đã yếu do dinh dưỡng không tốt, và tội phạm trong tư liệu nói hung ác ra sao, nghi phạm nguy hiểm thế nào, cũng là người bình thường, biết lo, biết sợ, cũng xui xẻo, thậm chí chẳng bằng mình.
Thế giới ở bên cạnh là do người bình thường tạo thành, anh nghĩ nó an toàn thì nó an toàn, anh cho rằng nó nguy hiểm thì nó nguy hiểm. Kỳ thực cái đoàn đội này không khác gì đám bạn mèo mả gà đồng thời đại học.
Lăng lẽ suy nghĩ rất lâu, quét dọn phòng bệnh sắp rời đi một cách sạch sẽ, vốn mấy chàng trai ở đại đội một muốn tới đón, nhưng Lục Kiên Định dứt khoát từ chối, muốn tự mình đón Giản Phàm, làm phòng bệnh có chút hiu quạnh. Có điều Giản Phàm không bận tâm nhiều chuyện này, ai tới cũng chẳng sao, dọn dẹp xong gọi điện cho Lục Kiên Định dưới lầu đợi một lúc.
Nguyên nhân là Giản Phàm muốn từ biệt người quản tâm nhất, Hồ Lệ Quân.
Khi đẩy cửa vào phòng bệnh của Hồ Lệ Quân thì y tá vừa mới thay thuốc xong định đi, ánh mắt Hồ Lệ Quân đang buồn chán lập tức vui vẻ vẫy tấy gọi Giản Phàm tới. Bị thương năm chỗ đều ở đầu, bị chấn thương não bộ, vết thương do vật cùn gây ra bên ngoài còn nặng hơn cả Giản Phàm, ngày vào viện đã phải cắt đi mái tóc dài. Lúc này nhìn làm người ta thương xót không thôi, khuôn mặt gầy gò thanh lệ trắng nhợt vì mất máu, đầu đội lưới bảo hộ, hai mắt càng to, càng có thần.
Có lẽ vì ám thị tâm lý, Giản Phàm thấy Hồ Lệ Quân rất đẹp, vẻ đẹp này không tới từ dung mạo bề ngoài, cho nên không vì bị thương mà giảm đi phần nào. Vẻ đẹp đó đã vượt quả vẻ đẹp của mỹ nữ, thậm chí còn đẹp hơn Tương Địch Giai vài phần.
Hết sức tự nhiên ngồi xuống giường nắm tấy Hồ Lệ Quân, bốn ngày nằm viện, khi không có ai thường chạy tới trò chuyện với cô, luôn cảm thấy cô có chút bất ổn, lúc người khác tới thăm thì cười nói vui vẻ, lúc ở một mình hoặc hai người họ, luôn bất giác lộ ra u buồn.
Sắp đi rồi, lòng Giản Phàm có vài phần quyến luyến, nhẹ nhàng nói:” Chị Hồ, tôi phải xuất viện rồi, về đội báo cáo.”
Hồ Lệ Quân ngồi dậy, như muốn ngắm nhìn khuôn mặt chẳng đẹp trai chút nào của Giản Phàm lúc này, gật đầu:” Được, đi đi.”
“ Chị Hồ, tôi ... “ Giản Phàm có chút ấp úng, trước thời điểm bị thương, đầu óc còn có chút tơ tưởng không lành mạnh, nhưng bây giờ chị Hồ trong mắt Giản Phảm hết sức thánh khiết, thánh khiết tới mức không cho phép có chút ý nghĩ xấu xâ nào:
Hồ Lệ Quân mỉm cười vuốt má Giản Phàm:” Muốn nói xin lỗi à, vẫn tự trách sao?”
Giản Phàm gật đầu.
“ Nghề này có thể gặp phải bất kỳ tình huống nguy hiểm nào, đó không phải lỗi của cậu. Cho dù là tôi tới thì hắn cũng tìm cơ hội phản kích, nếu khi đó tôi bị hắn xô ngã, cướp được súng, hậu quả càng khó lường. Cậu rất dũng cảm, không có cậu, vụ án không viên mãn như bây giờ. Đội trọng án bắt được rất nhiều người, nhưng không ai đơn thương độc mã bắt được người như cậu. Giản Phàm, kỳ thực cậu không hề nhát gan đâu, chẳng quả là quá thiếu sự từng trải thôi, nào, nói cho tôi biết, bây giờ còn sợ không?”
Lời tán dương của Hồ Lệ Quân làm Giản Phàm xấu hổ:” Tôi không sợ.”
Đúng là như thế, giờ nghĩ lại, sợ hãi quả rồi chẳng sợ nữa, giống như thống khoái đánh nhau một trận, lại còn chiến thắng, khoái cảm đó ở mức độ lớn áp chế sợ hãi.
Nếu hôm đó nghi phạm mà chạy thoát, Giản Phàm trở về có lẽ suy sụp không gượng dậy nổi.
Hai người nắm tấy nhau ngồi một lúc, Hồ Lệ Quân đi dép rời giường:” Đi nào, đừng nghĩ linh tinh, quả rồi, tôi tiễn chân cầu.”
Chậm rãi rời phòng bệnh, xuống cầu thang, xe của Lục Kiên Định đỗ ngày ở cửa, sắp đi rồi, Giản Phàm càng bịn rịn:” Chị Hồ, mai tôi tới thăm chị.”
“ Đừng lằng nhằng nữa, đi đi, tôi có yếu ớt thế đâu?”
Hồ Lệ Quân đẩy Giản Phàm lên xe, Lục Kiên Định cười ha hả nổ máy lái xe đi, đi một đoạn nhìn quả gương chiếu hậu thấy Giản Phàm vẫn cố ngoái đầu lại vẫy tấy với Hồ Lệ Quân. Cảnh này làm Lục Kiên Định mừng thầm, nhìn Giản Phàm rầu rĩ, tùy ý hỏi một câu:” Giản Phàm, trước kia phân phối cho cậu, cậu còn chê người ta già, giờ lại không nỡ rời xâ? Có ý đồ gì sao?”
“ Không phải. “ Giản Phàm lắc đầu, trừ cảm kích, thực sự không có ý gì khác:
“ Ha ha ha, cậu không có ý gì, nhưng tôi có, thế nào, muốn tôi xe chỉ luồn kìm cho hai người không, tôi biết rất rõ tư liệu hai người. Cậu, Giản Phàm, 24 rồi, năm sau là 25. Hồ Lệ Quân đã 29, tục ngữ có câu, nữ hơn ba, ôm cục vàng, hai người ghép làm một đôi, bằng với cậu ôm nửa cục vàng, ha ha ha, vớ bở lớn nhé.” Lục Kiên Định có vẻ cho rằng Giản Phàm da mặt mỏng, càng trêu già, đắc ý cười ha hả, tiếp đó còn lải nhải:
“ Giản Phàm này, đừng cho mình đẹp trai thì ghê gớm, thời buổi này người ta sống thực tế lắm, trước tiên người ta nhìn xuất thân, rồi nhìn túi tiền, chứ cái mặt đẹp trai không đáng giá đâu. Hồ Lệ Quân tuy ly hôn rồi, nhưng mà xinh đẹp, giả sản tốt, thừa sức xứng với cậu ... Chà, sao tôi không nhận ra nhỉ, hai người xứng đôi lắm, Hồ Lệ Quân với đồng chí nam trong đội đều chanh chúa đanh đá, quát tháo chửi mắng, vậy mà với cậu lại ôn nhu săn sóc, quá hợp, quá hợp mà ... Để tôi đi thương lượng với Tần Cao Phong.”
Giản Phàm vốn không định tiếp lời hắn, có điều nghe đề tài này ngạc nhiên: “ Chị Hồ kết hôn rồi lại ly hôn rồi sao?”
Mấy ngày quả Giản Phàm cũng gặp mẹ Hồ Lệ Quân, là cán bộ công đoàn, ngoài ra chỉ có người trong đội tới, nên không nghĩ cô đã kết hôn.
“ Đúng thế, cô ấy không nói với cậu à?”
“ Đội trưởng Lục, ai lại tự nhiên đi khoe chuyện đó làm gì, mà sao lại ly hôn?”