Hắc Oa

Chương 067: Nút thắt khó cởi.

Chương 067: Nút thắt khó cởi.

Ài ...Giàn Phàm thở dài, gặp chẳng bằng không gặp, cứ gặp Tương Địch Giai là lại nhớ tới mình là giai cấp vô sản trăm phần trăm, mà giai cấp vô sản hái trái quả thắng lợi chỉ có trong lý luận, vĩnh viễn không tới hiện thực.
Thi thoảng liếc mắt thấy Giản Phàm nhìn mình, Tương Địch Giai chất vấn: “ Sao, sao cậu không gọi điện cho tôi.”
“ Chị không nói.”
“ Vậy sao cậu chưa bao giờ tìm tôi?”
“ Chị không cho.”
Một hỏi, một trả lời, giữa hai người vẫn có chút gì đó ngăn cách gượng gạo không tên, Tương Địch Giai nở nụ cười, có chút áy náy:” Tối hôm đó tôi không nên nổi giận với cậu, cậu còn giận không?”
“ Hiện giờ tôi bị mất trí nhớ, nhiều chuyện quên mất rồi, hôm đấy chị giận sao? Xảy ra chuyện gì sao? “ Giản Phàm giả ngốc:
“ Hình như là chuyện rất lâu rồi, tôi cũng quên rồi. “ Tương Địch Giai vui vẻ đưa quả lê gọt như dùng rìu đếo cho Giản Phàm, tự hào nói: “ Ăn đi.”
“ Chị gọt thật khó coi. “ Nói thì nói thế, có điều Giản Phàm há to miệng ngoạm một miếng:
Tương Địch Giai đặt con dao xuống, bẻ một quả chuối: “ Hay tôi bóc chuối tiêu cho cậu ăn, lần này bóc chắc chắn là không xấu.”
“ Không ăn nữa, hai ngày quả toàn ăn hoa quả, sắp thành thỏ rồi. “ Giản Phàm phủ quyết ngay:
“ Bao giờ cậu ra viện?”
“ Không biết.”
“ Sao lại không biết?”
“ Chuyện này phải nghe tổ chức, vốn thương thế của tôi căn bản không phải vào viện, nhưng đội trưởng Lục nói, chuyện chấp hành nhiệm vụ bị thương không nhiều, phải cho lãnh đạo tới quản tâm thăm hỏi, như thế thưởng cũng được nhiều hơn. Hì hì, cũng tốt lắm, ngày nào cũng có người tới tặng đồ ăn.” Giản Phàm vừa ăn vừa vui vẻ giải thích:
Tương Địch Giai bất ngờ đề nghị:” Vậy khi nào xuất viện, tôi đến đón cậu nhé?”
“ Hả? Không cần đâu, tôi về thẳng đội, mà chị định đón tôi đi đâu?” Giản Phàm thấy mình từ chối hơi nhanh nên hỏi thêm:
“ Tôi đón cậu tới khách sạn Cửu Đỉnh, tĩnh dưỡng một thời gian, ở đó điều kiện tốt.”
“ Tới Cửu Đỉnh? “ Giản Phàm nghe thấy cái tên đó đã phản cảm, nói không quả suy nghĩ: “ Chị Tương, không phải anh chị phái chị tới làm mật thám chứ, trên người tôi từ trên xuống dưới chẳng còn cái gì đáng giá nữa đâu.”
“ Cậu .. “ Tương Địch Giai có chút nghẹn lời, quảy mặt đi, không khí trước đó bị phá hoại hết cả:
“ Nói nhầm, dù sao ý tôi không phải thế. “ Giản Phàm yếu ớt phân buả:
“ Vậy ý cậu là gì? Cậu coi tôi là người như thế sao? “ Tương Địch Giai trở nên gày gắt hơn, gương mặt xinh đẹp trở nên lạnh giá:
“ Không phải, ý tôi nói ... Thôi, không nói nữa, càng giải thích càng loạn, chỉ là tôi không muốn tới Cửu Đỉnh nữa, cũng không muốn dây dưa ở chuyện kia nữa, lời cần nói tôi đã nói hết rồi, chuyện tôi cũng làm rồi, chẳng vãn hồi được, tương lai có chuyện gì, đừng tìm tôi. Một câu thôi, bất kể có chuyện gì, tôi và Cửu Đỉnh và anh chị đều không liên quản tới nhau.”
“ Cậu thực sự không muốn được chia phần trong đó sao? Tuy có thiếu xót, nhưng cũng đáng giá không ít tiền. Vấn đề cậu nói, tôi đã bảo họ rồi, họ đang nghĩ cách hoàn thiện phối phương và công nghệ, tôi cũng cùng anh tôi thương lượng mấy lần, để chính thức ký hợp đồng với cậu, phân chia hoa hồng trong đó. Thế nào, tôi tranh thủ cho cậu đấy.” Tương Địch Giai ngồi xuống bên giường, chờ đợi phản ứng của Giản Phàm, hẳn y sẽ rất vui vẻ:
Vẻ mặt Giản Phàm dần trở nên nghiêm túc, đối diện với ánh mắt của Tương Địch Giai, thận trọng hỏi:” Bọn họ vẫn lấy danh nghĩa La gia?”
Tương Địch Giai gật đầu:” Đúng, chuyện này không cách nào thay đổi được, đã đăng ký độc quyền rồi.”
“ Tôi không lấy. “ Giản Phàm thái độ lạnh lùng dứt khoát:
“ Vì sao, hai bên đều có lợi mà, vài năm nữa cậu còn có thể tích góp được một số tiền, không cần làm cái nghề nguy hiểm này nữa, có vốn liếng để tự sáng nghiệp, không phải tốt sao? Chuyện hiệu tương La gia, anh tôi kể cho tôi rồi, đã là chuyện mấy chục năm trước, chúng ta còn để cái tên đó giới hạn sao? “ Tương Địch Giai thấy Giản Phàm không vui, khuyên nhủ: “ Tôi đã bàn với Hương Thuần, cô ấy cũng đồng ý, chuyện cấp bách hiện nay của cả hai chẳng phải là nhà ở à? Giản Phàm, cậu không cần rụt rè .”
“ Chị Tương! “ Giản Phàm cắt lời Tương Địch Giai: “ Ông nội tôi, chú tôi, thím tôi đều là người làm ăn, từng bán rằu, bán lương thực, bán bán rượu, cha tôi thì bán cơm hai mấy năm. Nói thế này đi, chém của khách vài ba chục đồng không phải là vấn đề, nhưng đưa thứ mình không chắc lên bàn khách thì là vấn đề lớn. Mới đầu cha tôi làm món này chỉ vì tò mò, rồi mò mẫm mười mấy năm giống được bảy tám thành, không nghĩ làm bán bao tiền, do tôi nhất thời hồ đồ, bằng tâm mà nói, 5 vạn là nhiều rồi, tôi không muốn nữa ... Tôi trả lại 5 vạn đó cả vốn lẫn lãi, mọi người rút lại đăng ký độc quyền, bí phương tôi không lấy về, mọi người dùng cái tên gì cũng được, đừng dùng hiệu tương La gia. La giả và ngự trù La ở trong lòng cha tôi giống như thần vậy, mọi người tên gì không lấy, sao lại lấy La giả ra dẫm đạp, người ta đã diệt môn rồi còn làm thế, tôi muốn hỏi anh chị, không thấy lương tâm bị chó ăn rồi à?”
“ Cậu ..” Tương Địch Giai hoa dung thất sắc:
“ Xin lỗi, tôi ở đội hình cảnh, ăn nói thô lỗ quen rồi.”
Cả hai bây giờ gần như đều nổi nóng, không ai chịu thuả ai, đây là tâm kết của Giản Phàm, không thể hóa giải, còn Tương Địch Giai thấy mình có lòng tốt lại bị người ta xúc phạm, tức giận không thôi.
Mất một lúc Tương Địch Giai mới nỗ lực áp chế được lửa giận:” Giản Phàm, cậu có biết vì chuyện này mà tôi tốn bao nhiêu công sức không, kỳ thực về pháp luật mà nói, cậu và Cửu Đỉnh không liên quản gì, họ có thể không đưa cậu dù chỉ một đồng. Tôi có lòng tốt tranh thủ cho cậu, cậu không cảm kích chút nào à?”
“ Được, tôi nhận tấm lòng của chị rồi, đừng nói nữa, chị đi đi, nói những cái này không ý nghĩa gì hết, mấy tháng trước tôi đã nói cả rồi, coi như chúng ta không quen nhau, các người kiếm được bao nhiêu, tôi không bận tâm, đừng tới tìm tôi nữa được không? Tôi sợ chị rồi đấy, vốn số tôi không may, từ khi gặp chị không phải là không may nữa, mà là xui xẻo, gặp một lần bị anh chị gài bẫy, gặp lần hai thì hỏa hoạn, lần này không biết xảy ra chuyện gì. Đi đi, đỡ phiền lòng.” Giản Phàm không muốn thảo luận chuyện này nữa, chui vào chăn chùm đầu, không để ý tới Tương Địch Giai nữa:
“ Giản Phàm, cậu ra đây ... Đừng đóng kịch nữa.” Tương Địch Giai không nén được giận, kéo mạnh chăn rằ:” Làm cảnh sát vài ngày thì ghê gớm lắm hả? Từ khi gặp cậu, tôi cũng đủ thử rắc rối, bị mẹ cậu vô duyên vô cớ mắng cho, giờ cậu cũng mắng tôi. Không phải mời cậu, tôi có bị lửa vây trong khách sạn không? Giờ thành tôi sai hết là sao?”
Giản Phàm nhảy xuống giường, nhìn Tương Địch Giai tức giận càng có phong tình, ném luôn một câu:” Biết tôi là cảnh sát mà dám ra tắy, có biết tấn công cảnh sát tội gì không?”
“ Cậu ...” Tương Địch Giai lặng lẽ cầm túi sách lên, ấm ức cắn môi nói:” Cậu luôn hiểu lầm ý tốt của tôi, vậy chúng ta không còn gì để nói nữa, chuyện đó dù cậu chửi là hèn hạ cũng được, lừa đảo cũng được, không thay đổi được gì đâu.”
Nói xong mấy câu cũng đi ra tới cửa, xoay người khép cửa lại bắt gặp Giản Phàm đứng ngây ra đó, ánh mắt phức tạp nhìn mình nãy giờ, lòng mềm đi, nghĩ một lúc ấp úng nói:” Xin lỗi, Cửu Đỉnh là sản nghiệp do mẹ tôi sáng lập, ở trong nhà tôi là người ăn bám, chuyện này tôi không thể quyết, tôi chỉ có thể cố gắng bù đắp cho cậu. Thẳng thắn mà nói, tôi rất thích cậu cũng cám ơn cậu, nhưng tôi không hiểu, cậu giữ cái cao phong lượng tiết đó làm gì? Để cho tôi xem sao?”
Theo Phí Sĩ Thanh nói, Giàn Phàm lừa tiền của bạn, chém khách hàng, đều đã làm rồi, nhưng cả khoản tiền lớn đặt trước mặt lại không thèm nhìn, Tương Địch Giai luôn cho rằng Giản Phàm cố tình làm cao, sau đêm đó, cô đem sự thực nói cho anh trai, hai người thống nhất ý kiến, cuối cùng vẫn bị người ta cự tuyệt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất