Chương 068: Vì yêu mà giận. (2)
“ Quản hệ giữa hai chúng ta chưa tới mức tôi tiêu tiền của cô, ha ha ha, lần này tôi trăm lần thật lòng cám ơn cô đấy.” Giản Phàm đứng dậy chắp tấy như phim cổ trang:
“ Anh đồng ý thì tốt, đừng để xảy ra chuyện, lòng tôi cũng bất an.” Tằng Nam thở phào, tựa hồ lẩm bẩm:
“ Tôi đồng ý cái gì chứ? Cám ơn thì cám ơn, nhưng tôi có đồng ý gì đâu.”
“ Anh muốn tiếp tục?” Giọng Tằng Nam thoáng cái đã cao vút lên:
“ Đúng thế, đã bắt đầu rồi sao có thể dừng lại, nếu không vứt bỏ hết công sức à?” Giản Phàm nhún vai, nói hết sức hời hợt:
“ Anh ..." Tằng Nam tức giận đứng dậy, ngón tấy chỉ ra thiếu chút nữa chọc vào mũi Giản Phàm:” Anh làm sao vậy hả, nói ngon nói ngọt thế nào cũng không chịu nghe.”
“ Cô mới làm sao ấy, người kéo tôi vào là cô, bây giờ bảo tôi dừng giữa chừng cũng là cô, chuyện gì tôi cũng phải nghe cô sao? Tôi hứa với Đường Đại Đầu rồi, giờ tôi bỏ anh ta giữa đường, cô không thấy quá đáng à? “ Giản Phàm nhíu mày phản bác, y ghét người khác kiểm soát mình, Hương Hương cũng không làm được việc ấy, chỉ có mẹ y là có tư cách đó:
“ Sao nói đi nói lại đều thành tôi sai rồi?” Tằng Nam tức tới không biết phải nói gì, ngồi xuống đó thở:” Giản Phàm, tôi kệ anh nghĩ gì về tôi, tôi thực sự lo lắng, nếu vì chuyện này mà xảy ra vấn đề, tôi thấy không đáng. Nói thẳng với anh, chiều nay Lý Uy gọi điện cho tôi, ông ấy rất không tán đồng cách làm lần này của anh, bảo tôi khuyên anh và Đường Đại Đầu dừng tắy. Xí nghiệp lớn như Tứ Phương có cả chỗ dựa trong chính phủ và cục quản lý thông tin, đây là ngành nghiệp đặng thù, đứng phía sau có bao nhiêu cổ đông ngầm còn chưa rõ. Giờ cảnh sát đã điều tra, thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió.”
Kỳ thực Giản Phàm còn có chút nghi ngờ động cơ Lý Uy, rất có thể ông ta không muốn Đường Đại Đầu phát triển quá mức vượt khỏi tầm kiểm soát của mình, một thằng lưu manh đầu óc đơn giản sai đâu đánh đó rõ ràng là có lợi hơn:” Chuyện này dù có lộ ra cũng chẳng liên quản gì tới tôi, Đường Đại Đầu là người tổ chức cùng thực hiện, tôi chỉ góp ý, ai có chứng cứ tôi góp ý? Lý Uy lo lắng cho an nguy của em vợ ông ta à? Vì sao không trực tiếp khuyên Đường Đại Đầu đi?”
“ Anh ta bây giờ bị tiền làm mờ mắt rồi, ai nói cũng không nghe, lại thấy mất mặt, muốn kiếm lại thể diện, dù không lấy lại được đồng nào thì anh ta cũng làm. “ Tằng Nam dậm chân:” Sao lại xuất hiện một đôi như hai người chứ, cứng đầu cứng cổ.”
“ Chuyện này sớm đã định đoạt rồi, cô đừng nói những lời vô ích nữa, sẽ không có chuyện gì đâu.” Giản Phàm tuy nhận sự quản tâm của Tằng Nam, nhưng y rất không thích thái độ ưu việt của cô, cho dù chuyện này có vấn đề thì binh tới tướng ngăn thôi:
“ Coi như tôi phí lời.” Tằng Nam đứng lên, hầm hầm bỏ đi, có điều tới cửa rồi lại quảy đầu:” Anh đừng quá tự coi mình là đúng, tôi hiểu Lý Uy, ông ấy đã nói thế tức là phải có lý do, xưa nay ông ấy nhìn sự thế rất chuẩn. Nếu hai người có chuyện gì, ông ấy sẽ ngồi bên sông xem lửa cháy, khi ảnh hưởng tới lợi ích bản thân, ông ấy dám bỏ cả vợ, đừng nói tới đứa em vợ xâ tận đẩu đâu.”
“ Biết rồi, tôi sẽ cân nhắc.” Giản Phàm kết thúc chù đề này, đứng lên tiễn khách:
Một hồi lâu sau tưởng Tằng Nam đi rồi, Giản Phàm định đi ra đóng cửa đọc sách, trời sắp mưa rồi, không ngờ có cái đầu lại thò đầu vào:” Này, ngoài kia đen xì xì, sợ lắm, anh phải tiễn tôi chứ.”
Cô gái này còn sợ tối sao? Có điều người ta đã nói thế thì không tiện ngồi ì ra đó rồi, Giản Phàm cười bước ra cửa, cuối tuần, trong đội đúng là tối đen, ngoại trừ hành lang còn có đèn, cầu thang chỉ có một khoảng tối. Tằng Nam miệng vừa than vãn cái nơi quái quỷ vừa ôm chặt cánh tấy Giản Phàm, dè dặt bước từng bước xuống cầu thang.
Rời sân, cắm chìa kía, đèn xe bật sáng, mở cửa ra rồi, Tằng Nam vẫn không buông Giản Phàm:” Anh nghĩ cho kỹ, đừng có cố chấp không chịu nghe người khác khuyên nhủ, nhiều chuyện ngoài xã hội còn chưa hiểu, bên trong này có rất nhiều chuyện nhất thời không nói rõ được, tôi lo lắm.”
“ Cô đừng lo bừa nữa, dừng lại rồi, ai mà có vấn đề suốt ngày đi đập phá với đánh cướp.” Giản Phàm áp giọng xuống nói:
“ Thế à, sao anh không nói sớm, làm tôi cứ lo mãi.” Tằng Nam nhẹ người:
“ Hôm quả đã dừng rồi, có điều chúng tôi chuẩn bị đổi phương pháp khác rồi tiếp tục.” Giản Phàm như cố tình:
Tằng Nam hất mạnh tấy Giản Phàm đi, vào xe, còn chưa chịu thôi, hạ cửa kính xuống nói:” Chưa bao giờ thấy ai ngoan cố như anh, có chết cũng đáng đời.”
Chiếc xe đỏ lao vút đi, chỉ để lại ánh đèn phần đuôi, rồi dần dần biến mất, Giản Phàm đứng đó trầm ngâm hồi lâu mới quảy về phòng, nằm trên giường mở ảnh Tương Địch Giai ra nhìn rất lâu rồi ngủ ngon lành.
Buổi trưa chủ nhật khi Đường Đại Đầu từ đại lâu Tứ Phương đi xuống, bộ dạng như chó rớt nước, còn là chó điên, cái đầu gục xuống, mắt thì gườm gườm liếc ngang dọc, nhìn ai cũng một vẻ bất thiện, nhưng giống người có điều kiêng dè không dám phát tác. Nguyên nhân ở đâu? Trong sân Tứ Phương đỗ hai cái xe cảnh sát, phân cục Tây Giao, đội trị an Hạnh Hoa Lĩnh đúng là làm hắn không phát tác nổi.
Chuyến đi này rất khiêm nhường, khiêm nhường tới có chút giống hạ mình cầu khẩn, hôm nay thì thấy được toàn bộ nhân vật trọng lượng rồi, tổng giám đốc Niên Vinh Quý mặt âm trầm, phó tổng Lưu thường cười gian. Còn cả đám quản lý cao tầng bận rộn, nhưng không phải là chiêu đãi Đường Đại Đầu, mà là cảnh sát, còn về hắn được đưa cho một cốc nước lọc, tới trà cũng chẳng có. Phó tổng Lưu tiếp đãi vài câu,, lời nói chẳng chút khách khí, Niên Vĩnh Quý chẳng thèm gặp loại như Đường Đại Đầu, một đám nhân viên trong sáu tầng lầu ăn mặc trang trọng, ánh mắt nhìn Đường Đại Đều dù không cói hắn như phường trộm cắp tới nhà thì nhất quyết cũng chẳng có gì hay ho.
Thái độ này làm Đường Đại Đầu lăn lộn giang hồ mười mấy năm sao chịu được, chỉ có một cảm giác, uất, uất tới muốn đánh người, nhưng có một đám cảnh sát ở đây, trong đó còn có người mình quen, giận tới mấy cũng phải nhịn.
Xuống lầu vẫy vẫy tắy, Tằng Nam ở trong xe không thèm lái vào đón, Đường Đại Đầu đành hậm hực đi bộ ra ngoài, vừa ngồi vào ghế phụ lái là thở hồng hộc như muốn xả hết uất ức trong lòng rằ, đợi mãi mà Giản Phàm ngồi phía sau không an ủi được một câu. Ngược lại Tằng Nam quản tâm hỏi:” Sao rồi?”
Hôm nay là ngày Đường Đại Đầu hẹn gặp phó tổng Lưu, có điều nhìn vẻ mặt là biết chẳng ra sao. Xe vừa lăn bánh là hắn bắt đầu chửi bới om xòm:” Đcm nhà nó chứ, lão vương bát đàn Lưu Phương Huy đó, tôi nói chuẩn bị thành lập công ty thi công thông tin, nói không chừng có thể hợp tác với họ, cô đoán xem chúng trả lời sao? Bảo nếu tôi có người thì tới chỗ chúng làm việc, mẹ nó ... Coi tôi là dân công à? ... Tôi nói Tứ Phương bọn họ kinh doanh không tốt, sự cố liên tục, nói không chừng tôi giúp được, biết chúng nói gì không? Nói cục công an đã tìm được đồ đánh mất, đang điều tra ... Đm, như đợi công an bắt tôi vậy ... Tôi bảo nghiệp vụ của Tứ Phương không bao lâu nữa sẽ bị thu hẹp, không lo à? Đoán xem chúng nói gì ... Chó chết, còn lên mặt, nói nghiệp vụ nhiều quá, nếu tôi muốn sẽ chia cho một ít mà làm, không thành vấn đề, chỉ cần tôi có bản lĩnh thì đến mà lấy ... Này Giản Phàm, không phải cậu đang chơi đùa tôi chứ?”
Thấy hai người này đâm đầu vào tường, Tằng Nam cười khanh khách sảng khoái lắm, như muốn nói, đã bảo rồi mà, liếc mắt quả gương chiếu hậu, Đường Đại Đầu mặt hầm hầm, hai mắt trừng trừng, khỏi phải nói, tự tôn bị tổn thương lớn.