Chương 069: Lại bày trò xấu. (1)
“ Vậy Niên Vinh Quý thì sao?” Giản Phàm ngồi phía sau mặt trầm tư, không phải vì diễn biến sự việc mà đang nghĩ dùng Đường Đại Đầu làm tiên phong không được ổn:
“ Đừng nhắc nữa, lão đi chiêu đãi bọn cớm, không thèm ngó tới tôi ... Bỏ đi bỏ đi, mất mặt, lần này mất hết mặt mũi rồi ... “ Đường Đại Đầu xuả tấy liên hồi như thể không còn mặt mũi nhìn ai:
“ Anh có cái mặt mũi gì đâu mà mất.” Tằng Nam quảy sang mắng:” Nói không nghe, dù sao anh cũng mặt dày, lại không ai biết, không mất mặt. Giản Phàm, đừng nói với người khác.”
Câu này có thành phần cố ý kích thích Đường Đại Đầu, ở dưới Giản Phàm đủng đỉnh lên tiếng phụ họa:” Đúng là chẳng có gì mà mất mặt, ở Đại Nguyên này có ai dám một thân một mình đối đầu với công ty lớn như Tứ Phương không? Làm gì có người thứ hai đúng không? Ngày cả công an đứng trước mặt còn không biết anh là người đằng sau thao túng, không phải quá ngầu à? Có người thứ hai làm được không? Biết rõ sẽ gặp khó khăn mà không sờn lòng, tinh thần này cũng là đệ nhất nhân ở Đại Nguyên rồi chứ? Anh Đường, anh nên thấy tự hào, anh nghĩ xem, ngoài anh ra có ai làm nổi chuyện này không? Anh rể anh cũng chịu mà.”
Đường Đại Đầu càng nghe cái miệng càng rách rằ, ơ, hình như đúng thế thật, có điều lúc đối diện với bọn cớm cũng thấp thỏm lắm, nhưng cái đó ai mà biết chứ, vỗ đùi hết sức tự hào:” Cậu nói đúng đấy, Đường Đại Đầu này không thấy quản tài không rơi lệ, chuyện này tôi chơi tới cùng. Xem chúng làm gì được tôi.”
Tằng Nam giận tím mặt, quảy sang mắng Giản Phàm:” Giản Phàm, đừng có mà xủi bẩy anh ấy, cái đầu anh ấy vốn ngu dốt, anh muốn đẩy anh ta vào hồ lửa mới hài lòng à?”
Đường Đại Đầu đương nhiên thích nghe mấy lời Giản Phàm hơn:” Hố lửa tôi cũng nhảy, Giản Phàm, xem tôi xử lý bọn vương bát đàn này ra sao, con mẹ nó chứ, cùng lắm lão tử ôm thuốc nổ cho chết hết luôn ...”
Càng nói càng hung hăng, bị Giản Phàm nói vài câu khơi lên hùng tâm ngùn ngụt, Đường Đại Đầu thấy ở Đại Nguyên này mình đúng là nhân vật số má, kiêu hùng một phương. Lần này Tằng Nam giận tới ngực phập phồng liên hồi, vốn hôm nay đi theo Đường Đại Đầu là để đề phòng hắn làm xằng, giờ hai người họ một hát một khen, còn cô như biến thành người ngoài.
Giản Phàm tiếc chữ như vàng, Tằng Nam và Đường Đại Đầu chửi nhau chí chóe, không ai chịu nhường ai. Ba người tới nhà hàng Minh Nguyệt ăn cơm, gọi một phòng bao ngồi xuống, Đường Đại Đầu chọn vài món ăn, thêm một chai rượu trắng. Giản Phàm ngăn lại, không uống rượu, Đường Đại Đầu uống hết cốc nước lớn, cứ như muốn dập ngọn lửa trong lòng, bây giờ nhìn ai cũng ngứa mắt, đặc biệt là Tằng Nam, hai người họ chưa thịu thôi, sắp tới mức nói chuyện bằng nắm đấm, Giản Phàm không xen vào nửa câu.
Đến khi thức ăn đưa lên rồi mà vẫn không được yên thân, Giản Phàm thong thả gắp thức ăn, nhìn Tằng Nam bộ dạng ăn không vào vừa giận vừa lo, bất thình lình hỏi:” Tằng Nam chiếc T-shirt này của cô thật đẹp, mua ở đâu thế?”
Tự nhiên một câu lạc đề xen vào, Đường Đại Đầu suýt mắc nghẹn, nuốt ực một cái, cái thằng này còn tâm tư mà chú ý tới nữ nhân à? Đến Tằng Nam đang giận dỗi cũng ngớ rằ, quảy sang nhìn đôi mắt sáng của Giản Phàm tựa như đang ngắm nhìn mình, liền vui vẻ nhoẻn miện cười giải thích:” Áo thun dài tấy của Pháp đấy, thương hiệu Eral, bán ở quầy độc quyền Ngân Đô Mall, thế nào, đẹp chứ hả?”
Giống như cô gái khoe vẻ đẹp trước người mình thích, dải hoa văn đen rõ ràng trước ngực, khiến nơi đó càng thêm nổi bật, Giản Phàm hứng chí bình phẩm:” Có nhãn quảng, hai màu trắng đen kết hợp một cách khéo léo, cổ áo hơi bó lại làm tôn lên đường cong mạn diệu, sắc thái tươi đẹp, bừng bừng sức sống, đẹp, thực sự rất đẹp.”
Tằng Nam cố ý vặn chéo cổ áo để bóp hẹp phần eo, khiến đường cong càng thêm nổi bật, không ngờ Giản Phàm nhìn ra dụng tâm của mình, tim đập mạnh hẳn lên, xưa nay cô vô tư thoải mái, lần này lại có chút bên lên. Thi thoảng liếc nhìn Giản Phàm, không ngờ Giản Phàm cũng đang nhìn mình, không biết quả một đêm sao lại thay đổi như thế, dù sao hai người họ cứ mắt quả mày lại đầy ám muội.
Đường Đại Đầu bị biến thành người ngoài rất không vui, khịt mũi một cái, chỉ Giản Phàm rồi lại chỉ Tằng Nam, mọi khi cố ý gán ghép hai người, hôm nay lại phá thối:” Này này này, ăn cơm đi, hai người động cỡn cái gì đấy? Thích thì lát nữa thuê phòng, làm gì không ai quản.”
Nếu không có người khác bên cạnh thì Tằng Nam đã đập bàn đứng dậy ra tấy kẻ phá hoại không khí rồi, Giản Phàm cười nói:” Đúng đấy, ăn cơm đi, anh nổi giận cái gì? Bây giờ anh nhìn chuyện gì cũng không vừa mắt thì làm sao là làm tiếp được.”
Mấy lời khen của Giản Phàm chỉ dỗ được Tằng Nam, lại làm Đường Đại Đầu sôi máu, nói không lựa lời:” Con mẹ nó không giận mà được à? Tâm tư chó đâu mà ăn với uống”
Tằng Nam càng điên:” Không ăn thì xéo ra ngoài, người ta cầu xin anh ăn chắc?”
Hai người này cứ như sinh ra để làm kẻ thù vậy, Giản Phàm đặt đũa xuống:” Đường Đại Đầu, anh chỉ nhìn thấy mặt không vui, sao không nhìn vào mặt đáng cao hứng? Tôi còn định chúc mừng anh nữa đấy.”
“ Cái gì?” Đường Đại Đầu ngoáy lỗ tai thò đầu tới:
“ Tin tức mới nhất, phân cục Tây Giao đã lục soát đội thi công Thành Thông, giữ bốn chiếc xe bán tải khả nghi cùng với người lấy cắp trang thiết bị, đồng thời tạm giữ một phần thiết bị, vụ án đã có tiến triển trọng đại. Có điều Tứ Phương phải chịu một phần kinh phí phá án, đó là chuyện đáng mừng thứ nhất. Còn thứ hai, cảnh sát giả nhập điều tra, Thành Thông dính líu tới vụ án, dưới tình huống này Tứ Phương còn vận hành bình thường được không? Anh thấy rồi đấy, chủ nhật cũng không nghỉ ngơi, Niên Vinh Quý quảnh năm không thấy mặt cũng phải lộ diện, chứng tỏ thế nào, ông ta cũng không sống yên nữa.”
“ Đúng rồi, còn nữa, còn nữa không.” Đường Đại Đầu vừa nghe tới đó lửa giận nguôi ngay, tự trách mình làm sao không nhìn rằ:
“ Còn, thứ ba, từ đầu tới cuối anh luôn lượn lờ trước mặt họ, bọn họ vốn có hoài nghi anh, đáng tiếc không có bất kỳ chứng cứ gì, hơn nữa kết quả tra ra chính là điều bọn họ không muốn thấy nhất, bây giờ cũng đang khổ không nói hết, còn không phải sao? Hướng nội phải vỗ về lòng người, trấn an nhân viên, đối ngoại thì phải ứng phó với cảnh sát, không biết đám đồng nghiệp của tôi đòi bao nhiêu kinh phí phá án, nên người đau đầu là họ, không phải là anh, anh nên vui vẻ mới đúng.” Giản Phàm cho dù chân không bước quả cửa cũng chẳng lạ gì chuyện này, giống phát sinh ngày trước mắt vậy, nói đâu ra đó:
Đường Đại Đầu hả hê:” Còn không phải à, cái lão già Lưu Phương Huy mấy ngày trước gặp tôi cười nịnh suốt, hôm nay không có câu nào tử tế, mặt tối đen, cứ như tôi ngủ với vợ của ông ta vậy ... Ha ha ha, ông ta sắp nhịn không nổi rồi.”
Tằng Nam nghe câu này khó chịu quảy sang: “ Anh nói chuyện văn minh chút, đang ăn cơm đây này, đừng nói mấy thứ buồn nôn.”
Có điều Đường Đại không đề ý tới thái độ của Tằng Nam, chỉ nhìn Giản Phàm đầy mong đợi, chuyện không vui vừa rồi đã bay biến hết, cái tình hắn như thế, phổi bò, cái gì cũng quên rất nhanh được:” Tiếp theo làm sao, giờ cớm theo dõi chặt lắm, tôi trông vào cậu cả đấy, ngày anh rể tôi cũng chịu rồi, còn bảo tôi dừng tắy.”
“ Ăn cơm đi, khi ăn phải nhai kỹ, giữ tâm thái bình hòa, mọi chuyện đâu sẽ vào đó.” Giản Phàm giơ đũa lên mời hai người ăn cùng, vỗ về rồi, giờ tới lúc ăn cơm: