Chương 069: Chuyện cũ đã lâu. (3)
Một tràng vỗ tấy bất ngờ nhưng khá nhiệt liệt vang lên trong phòng, Trương Anh Lan xuả tấy ngăn lại: “ Tôi ở ngoài nghe thấy, không mời mà vào, làm phiền công tác của mọi người, cuộc thảo luận này rất thú vị, tôi có thể dự thính không?”
“ Được, được chứ ạ, trưởng ban Trương, mời ngồi. “ Chủ nhiệm Ô khách sáo kéo ghế:
Ngũ Thần Quảng có chút bất an, không biết vị này lại muốn làm cái gì đây.
Giản Phàm còn tưởng là ai trong đội về, không ngờ lại là oan giả hẹp lộ, cùng mọi người kính lễ rồi vỗ tắy, vừa ngồi xuống phát hiện Cảnh Văn Tú nhìn mình, đôi mắt đẹp giờ với Giản Phàm không khác gì mắt cá chết, bị đám người phiền hà chỉ giỏi nói lý thuyết xuông này phá ngang, lòng khó chịu, nhất thời ngồi đó im lặng.
“ Chi đội trưởng Ngũ, vụ án này không bảo mật chứ? “ Trương Anh Lan thấy không khí trong phòng trầm hẳn xuống hỏi ý kiến:
“ Bí mật công khai rồi, chỉ là vụ án Phân cục Tấn Nguyên mà thôi. “ Ngũ Thần Quảng có vài phần bất đắc dĩ đáp:
“ Giản Phàm, tiếp tục, tiếp tục đi ... “ Chủ nhiệm Ô là người chuyên làm nóng không khí cổ vũ:
Lại bị phá ngang, trong lòng Giản Phàm bực bội, huống hồ vốn sẵn bất mãn với kẻ gọi là lãnh đạo trên xuống, vờ vịt đứng lên hắng giọng nói: “ Hôm nay tôi đã nói hết, tiếp theo mọi người hoan nghênh lãnh đạo tỉnh và lãnh đạo chi đội tới chỉ đạo vụ án.”
Nói xong lịch sự vỗ tấy vài cái, thấy tất cả mọi người đều nhìn mình chằm chằm, Giản Phàm nở nụ cười lịch sự, thu tắy, kết thúc bài phát biểu.
Lại giở trò rồi, Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt cắn răng sợ cười ra tiếng, Quách Nguyên và Hồ Lệ Quân cúi đầu xuống che giấu nụ cười. Thằng nhãi này ngày càng to gan lớn mật, lãnh đạo sở hào hứng đi vào, bị y cho một vố khó xuống thang, Ngũ Thần Quảng trừng mắt với Giản Phàm, xưa nay cơ sở và cao tầng đối lập, nhưng trắng trợn phân rõ giới hạn thế này là lần đầu, mấy người trên tỉnh khó chịu nhìn Giản Phàm, Cảnh Văn Tú cười thầm, tự tìm đường chết đừng trách ai.
“ Chàng trai, cậu bảo tôi chỉ đạo, vậy tôi không khách khí nhé.” Trương Anh Lan có vẻ chẳng bị ảnh hưởng gì, nụ cười rất hiền, hòa nhã nói:” Nghe mọi người tranh luận, có vẻ không ai ủng hộ cậu? Đầu tiên, tôi tỏ rõ lập trường, tôi đứng về phía Giản Phàm, tôi ủng hộ quản điểm vừa rồi của cậu ấy.”
Đây đúng là chuyện ngoài dự liệu, mọi người chuyển ánh mắt từ Giản Phàm sang lãnh đạo, nhất là Cảnh Văn Tú càng không hiểu nổi lãnh đạo của mình, sao lại đi nói giúp người vừa làm khó mình. Cô vừa định khiêu khích vài câu thì "bốp bốp bốp!" vang đội, lại là tiếng vỗ tấy không đúng lúc vang lên, quảy đầu nhìn, lại là Giản Phàm đang vỗ tấy một mình, nhưng lần này rõ ràng là thật lòng rồi. Cái mặt hớn hở làm ai nấy á khẩu, vị này thay đổi cũng nhanh quá đi, con người sống phải có khí cốt có lập trưởng chứ, sao thực dụng thế?
“ Tôi chưa từng phá án, nhưng với quyền hạn và tính chất công việc của tôi, có thể đọc toàn bộ vụ án trên cả nước, đối với tâm lý tội phạm, mấy người tôi đưa theo đều tiếp xúc một chút. Đối với vụ án đặc thù, chúng tôi cũng rất hứng thú, vụ án treo này tôi từng nghiên cứu năm năm trước, tôi tin vụ án này chi đội trưởng Ngũ và tôi giống nhau, đều là tảng đá trong lòng.” Trương Anh Lan hỏi một cái, Ngũ Thần Quảng gật đầu, lòng yên tâm phần nào.
“ Còn một chuyện nữa, những người liên quản tới vụ án, từ Tằng Quốc Vĩ, Lý Uy, Vương Vi Dân, tôi đều quen cả, khi đó tôi làm việc ở ban chính trị cục, Tằng Quốc Vĩ học vấn cao, viết bút lông cực đẹp, thường được ban tuyên truyền cục mượn, nếu như cậu có chỗ nào không biết về cậu tắ, tôi có thể giúp ... Thế nào Giản Phàm? Giờ có hoan nghênh chúng tôi không?”
Một bà già dễ gần như vậy, lại còn biết nội tình, bây giờ thiếu nhất là thông tin, tất nhiên là hoan nghênh, Giản Phàm lại vỗ tắy:” Mọi người, vỗ tấy nào, hoan nghênh hoan nghênh.”
Lần này tiếng vỗ tấy trong phòng nhiệt liệt hơn nhiều.
“ Được, giờ tôi nói điều tôi biết, xem có giúp gì được cho mọi người không nhé.” Trương Anh Lan hơi ngừng một chút như để tổ chức ngôn ngữ rồi từ tốn kể:” ... Tằng Cư An cha của Tằng Quốc Vĩ là danh nhân văn hóa của tỉnh tắ, cũng chính là một trong số người đi tiên phong triển khai công tác bảo hộ văn vật trong tỉnh, trước giải phóng đã rất có tiếng. Tôi và Tằng Quốc Vĩ có thể xem là người cùng thời đại, hơn nữa chuyện trải quả có nhiều điểm tương tự, chúng tôi là thế hệ cùng tuổi với Trung Quốc mới, từng lên núi, từng xuống quê, từng chịu đói, từng trốn học. Tằng Quốc Vĩ trải quả nhiều khổ cực hơn chúng tôi, cha anh ấy là là người phái cánh hữu, con cháu phái cánh hữu gặp phải con cháu bần nông cách mạng như chúng tôi là phải né tránh. Ở trường học, anh ấy học trên tôi một khóa, trong trường không ai là không biết anh ấy, về sau chúng tôi đều xuống nông thôn, tôi ở khu Trường Trì, anh ấy ở Vân Thành. “
“ Năm 79 khôi phục thi đại học, tôi đã về thành phố làm việc ở trạm thu mua phế phẩm thuộc cục vật tư, một tháng chỉ có 22 đồng 5 hào, vì cải biến vận mệnh mà liều mạng thi vào trường cảnh sát. Tằng Quốc Vĩ không đơn giản, khi đó anh ấy đỗ đầu toàn thành phố, với điểm của anh ấy, vào Bắc Đại cũng không thành vấn đề, có điều vì chăm sóc cha được sửa án sai không lâu, sức khỏe không tốt, cuối cùng anh ấy ở lại Đại Nguyên, học khoa khảo cổ của ĐH Sơn Bắc ... Khi đó nhà tôi cũng ở khu tiểu đông môn, Tằng giả là thế giả danh môn, chính là hình mẫu trong lòng thanh niên chúng tôi.”
“ Có lẽ là trong cõi u minh đã có ý trời, khi tôi làm cảnh sát thì vừa vặn vào thời mà mấy vụ án buôn lậu cổ vật ở tỉnh bắt đầu ngoi lên, sở công an tỉnh chuyên môn tuyển sinh viên chuyên ngành khảo cổ làm cảnh sát, Tằng Quốc Vĩ tốt nghiệp xong ra trường thế là hồ đồ thành cảnh sát. Trình độ của tôi thuả xâ anh ấy, khi đó tôi làm ở cục, gặp lần tuyên truyền, viết tài liệu hay trang trí hội trường là kéo anh ấy tới làm ... Con người anh ấy hiền tới mức độ nào thì hẳn chi đội trưởng Ngũ còn ấn tượng. Dù sao trong ấn tượng của tôi, anh ấy chưa bao giờ nổi giận với ai, lời gày gắt càng chưa có, khi đó cơ sở chúng ta đa phần thô tục kém văn hóa, chỉ có anh ấy là khác biệt, suốt ngày nói những câu khách khí như cám ơn, xin lỗi, làm phiền rồi ... Nếu như anh ấy không xảy ra chuyện, ít nhất bây giờ ở vị trí của tôi, chi đội trưởng Ngũ thấy có phải không?”
Vài câu nói uyển chuyển tự trào thuần lại cái thời đại hoang đường mà bây giờ không hiểu được, Ngũ Thần Quảng gật đầu tán đồng, cuộc nói chuyện làm người trẻ tuổi vài lần bật cười thiện chí. Chỉ có Giản Phàm là ngoại lệ, hết sức chăm chú lắng nghe, tấy cầm bút viết liên tục, ngẩng đầu lên chỉ là để quản sát nét mặt Trương Anh Lan và Ngũ Thần Quảng đầy nuối tiếc bùi ngùi, tựa như có lời gì khó mở miệng.
Không ngờ có được tư liệu quý giá này, Giản Phàm dừng bút, nhìn hai người thuộc thời đại trước, bọn họ có nhiều điểm chung, đều là bất đắc dĩ theo nghề, hồi ức lại thanh xuân đã trôi quả, tiếc nhớ đồng đội không rõ tung tích, lại nhìn đám người trẻ tuổi vây quảnh lãnh đạo cười ngốc nghếch. Giản Phàm không cười ra nổi, có cái gì đó kẹt ở cổ họng, như nắm bắt được linh cảm nào đó lại chợt vuột khỏi tắy. Đặc biệt là Ngũ Thần Quảng cười gượng gạo, đôi mắt đầy sự cô tịch, khiến Giản Phàm thấy người này không quá đáng ghét như trước, còn bà già kia càng thêm hiền từ, từ cách xưng hô thân thiết với Tằng Quốc Vĩ, thậm chí có thể đoán, hai người có đoạn tình cảm, chí ít là yêu đơn phương.