Chương 070: Vẫn là vấn đề tâm lý. (1)
“ Nói vụn vặt lan man quá ... Hôm nay tôi có chút đường đột, có chỗ nào không thỏa đáng, mong mọi người thông cảm. “ Trương Anh Lan cười xấu hổ giống vẻ bị người ta nhìn thấu, nhất là khi nhìn Giản Phàm, thở dài một tiếng rồi mới nói tiếp: “ Khi vụ án đó xảy rằ, mấy tổ chuyên án đưa ra kết luận anh ấy biển thủ tắng vật, kết luận ấy luôn là tâm bệnh trong lòng tôi, nhưng tôi không cách nào xoay chuyển được ... Về sau tôi chuyên sâu học tâm lý, đem vụ án này thành vụ án đầu tiên nghiên cứu, tôi nói cái nhìn về Tằng Quốc Vĩ, chỉ đại biểu cho ý kiến cá nhân tôi thôi nhé.”
Văn phòng lớn của tổ chuyên án chật kín người, nhưng lại im phăng phắc, chỉ còn lại giọng nói êm tai có chút xúc động của Trương Anh Lan.
“ Thứ nhất, từ năng lực gây án mà nói, chuyện biển thủ với anh ấy mà nói là quá thuận tiện, nhưng sự thực người quen biết Tằng Quốc Vĩ đều biết, vị tú tài đó đứng đâu, ai cũng có cảm giác yếu không thể ra gió. Tướng mạo anh ấy năm xưa không khác mấy Giản Phàm bây giờ ... Khi ấy quản kho Bùi Hướng Đông là đại hán phương bắc chính tông đấy, tôi không thể tưởng tượng anh ấy có thể đánh ngất được Bùi Hướng Đông. Tôi dám đảm bảo, kể cả anh ấy có tội thì cũng không phải người đánh ngất Bùi Hướng Đông.”
“ Thứ hai, từ động cơ mà xét, anh ấy xuất thân khảo cổ học, biết giá trị văn vật, thấy báu vật nổi lòng tham chiếm hữu có vẻ rất hợp lý đúng không? Người khác không hiểu, nhưng tôi dám nói, động cơ ấy không thành lập. Tôi kể cho các đồng chí tổ chuyên án một việc, mọi người tham khảo, Tằng Cư An sau khi được minh oan thì mắc bệnh không sống được bao lâu, khi ấy Tằng Quốc Vĩ đang học đại học, theo di nguyện của cha mình, giả sản có hơn 6 vạn, đó là con số cực kỳ lớn vào thời đó, tính ra bây giờ phải 600 vạn. Vậy mà anh ấy khảng khái quyên cho đảng, tất cả đồ cổ, thư họa Tằng giả lưu giữ bao nhiêu năm hiến cho viện bảo tàng, bản thân anh ấy kế thừa ý chí của cha, thành người giám định văn vật hàng đầu của hệ thống công an tỉnh. “
“ Khả năng thế hệ 8x trở đi không cách nào lý giải được những chuyện này, không hiểu được tiết tháo của người thời đại đó là gì, nhưng ở trong thời đại đó, con người như vậy là sự tồn tại khách quản, chính mắt tôi chứng kiến. Tôi hỏi con người đạm bạc danh lợi như vậy có thể là một tên trộm không? “ Nói tới chỗ này Trương Anh Lan có chút kích động, vô thức vỗ bàn, còn mấy lần lau nước mắt, có lẽ vô tình nghe thấy cái tên kia đã khơi lên tình cảm ẩn sâu trong lòng, ngữ khí không ngừng nặng hơn:
Thế nhưng chẳng có ai để tranh cãi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám lên tiếng, chỉ có Ngũ Thần Quảng thấy Trương Anh Lan bị cảm xúc chi phối, khuyên nhủ: “ Trưởng ban Trương, chị đừng kích động, chúng tôi cũng đang toàn lực điều tra vụ án này, thế nào cũng có một ngày chân tướng sáng tỏ, điểm này tôi cũng giống chị, chưa bao giờ hoài nghi.”
“ Cám ơn, cám ơn. “ Trương Anh Lan bình tĩnh lại, không ngừng cám ơn Ngũ Thần Quảng, ra hiệu cho Cảnh Văn Tú: “ Tiểu Cảnh, tiếp theo cháu nói đi, giống chúng ta đã thảo luận, để tổ chuyên án tham khảo.”
“ Vâng. “ Cảnh Văn Tú đứng lên, hơi cúi mình xuống nhìn quảnh: “ Ai là người phụ trách vụ án này? Tôi có tình huống cần xác thực chút.”
Câu hỏi này không tiện trả lời, Cảnh Văn Tú vốn tưởng là vị cảnh sát có vẻ lão thành ngồi bên trái, hoặc là nữ cảnh sát kinh nghiệm từng trải, nhưng mà hỏi ra ngạc nhiên là ánh mắt của mọi người hướng về Giản Phàm, bất giác chú ý vị trí của y là chính giữa, người khác ngồi quảnh như cấp dưới.
“ Hỏi cậu ấy.” Ngũ Thần Quảng gật đầu chỉ Giản Phàm, điều này ngang với công khai điểm tướng rồi:
Đôi mắt đẹp của Cảnh Văn Tú chớp mấy lần liền, thầm kêu lạ, vụ án này luôn do tỉnh đốc thúc, nhưng ở tỉnh không ai dám nhận, người dám nhận vụ án này chỉ có hai loại, một là thiên tài, ỷ tài không biết sợ, loại hai là ngu ngốc, không biết trời cao đất dầy.
“ Là tôi.” Giản Phàm tự tin xác nhận, ở đây ngoài y rằ, cho dù Hồ Lệ Quân cũng không dám nói câu này, cho dù vẻn vẹn chỉ đề che mắt bên ngoài, nhưng lạnh nhạt nói:” Tiến độ điều tra cụ thể thì tạm thời tôi không thể thảo luận với cô, điều này còn ở giai đoạn bảo mật, tôi chịu trách nhiệm với chi đội.”
Ý tứ rõ ràng, tôi thuộc chi đội, không phải cấp dưới của cô, tôi muốn nói thì nói, không muốn nói thì đó là phạm vi bảo mật.
“ Hừm!” Cảnh Văn Tú bĩu môi căn bản không coi Giản Phàm ra gì, nhìn tên cảnh sát tấy cầm cái PDA cỡ cuốn sách, không thèm cả ngẩng đầu nhìn mình, càng cố tình nói với giọng khinh bỉ:” Điều tra phá án không thuộc lĩnh vực nghiên cứu của chúng tôi, chúng tôi học tâm lý học, sau khi trưởng ban Trương tiếp xúc với vụ án kia, chúng tôi nhiều lần thảo luận, có phán đoán sơ bộ về nghi phạm, nếu anh hiểu được vụ án thì xác nhận cho tôi.”
Giản Phàm khẽ gật đầu:” Được, chuyện này không vấn đề.”
“ Giả thiết người này là X, phán đoán đầu tiên của chúng tôi thì đây là người có dục vọng khống chế rất cao.” Cảnh Văn Tú cố tình nói một thuật ngữ:
“ Khống chế, lại còn dục vọng, Trương Kiệt, có phải giống cưỡng dâm, bạo dâm không?” Tiêu Thành Cương thì thầm:
“ Hỏi cô ấy đi. “ Trương Kiệt không thèm để ý, chỉ Cảnh Văn Tú xúi bậy:
Có cho tiền thì Tiêu Thành Cương cũng không dám hỏi, hắn nhìn Quách Nguyên, Quách Nguyên quảy đầu sang bên, may mà có Oa cả hiểu lòng người lên tiếng:” Cô có thể giải thích rõ hơn không?”
Điều này chính hợp ý mọi người, Cảnh Văn Tú thỏa mãn nho nhỏ, mỉm cười nói:” Ở nghĩa rộng mà nói, phạm tội là một loại giải phóng khoái cảm tâm lý, loại khoái cảm này có thể gọi là dục vọng khống chế. Ví dụ, một nghi phàm có sở thích đặc thù với tài phú, quyền lực, mỹ sắc, thì đều có thể thỏa mãn khoái cảm này tâm lý này. Biểu hiện bên ngoài là không dễ dàng từ bỏ mục tiêu, để đạt mục đích không từ thủ đoạn, ở tình huống thông thường, phạm tội ác tính đều có loại khuynh hướng tâm lý này.”
“ Đồng ý!” Giản Phàm ghi lại đoạn này:
“ Thứ hai, đây là người được giáo dục tầng cấp tương đối cao.”
Hồ Lệ Quân có chút hoài nghi:” Chuyện này khó nói lắm, một số tội phạm nhiều lần có thủ đoạn chống điều tra cất cao minh, đều do rèn luyện ra trong thực tế, không liên quản gì tới giáo dục hết.”
“ Không không không!” Giản Phàm bất ngờ phủ định ý kiến của Hồ Lệ Quân, bổ xung: “ Tôi rất tán đồng ý kiến của sở tỉnh, nếu như là kẻ tái phạm nhiều lần ở tầng cấp thấp, khẳng định là bọn chúng liên tục không dừng lại được, thời gian dài như vậy chúng ta lộ dấu vết lâu rồi, che dấu tốt như vậy, chứng tỏ nghi phạm X có tính mục tiêu và mục đích rất cao, ra tấy thành công một cái là im tiếng dấu mình ngay. Sức khống chế này không phải một hai ngày mà tạo thành được, tôi thấy không những được giáo dục tầng cấp cao, năng lực tự khống chế bản thân cũng mạnh, nói không chừng mức độ nghiên cứu luật pháp còn cao hơn chúng tắ.:
Hình ảnh đám người Tề Viên Dân, Lý Uy, Vương Vi Dân, Tiêu Minh Vũ, Dương Công Uy lướt quả trước đôi mắt Giản Phàm, những người này đều phù hợp với miêu tả.