Hắc Oa

Chương 069: Sóng gió lại nổi lên. (1)

Chương 069: Sóng gió lại nổi lên. (1)

Người ta không tin, Giản Phàm càng đỡ phải nói, mắt tiếp tục nhìn đường phố náo nhiệt một cách hứng thú, cái thành phố bê tông sắt thép lạnh lùng này giờ có nhiều thứ thụ vị hơn y nghĩ.
Chỉ dẫn xe đi vào bãi đỗ bên cạnh quảng trường Trung Tây, Giản Phàm mở cửa xuống xe, đột nhiên nghĩ tới cái gì chợt nói:” Tằng Nam, giờ tôi nói một câu thật lòng, cô tin không?”
Tằng Nam nhíu mày:” Cái gì?”
“ Tửu lượng cô rất cao đúng không? Tôi khuyên cô đừng uống nhiều rượu, thứ đó uống ít thì là hưởng thụ, uống nhiều thì khó chịu, uống say là hại mình. Lần đầu tiên bắt tấy cô, tôi thấy tấy cô rất lạnh, đó là dầu hiệu của tỳ hư. Cô giữ gìn có tốt tới mấy thì chất cồn cũng khiến cô già đi rất nhanh, giờ cô còn trẻ chưa thấy đâu, đến 30 cô sẽ toàn thân bệnh tật, chưa tới 40 thì da nhăn tóc rụng, 50 tuổi thì cơ bản linh kiện báo hỏng. Nữ nhân cần vị ấm dưỡng tỳ chứ không phải chất cồn kích thích ... Bai bai, lái xe chậm một chút, cô lái xe quá nhanh đấy.”
Giản Phàm vỗ cửa rời đi, có điều mấy lời này rõ ràng làm phật ý Tằng Nam rồi, người ta vẫy tấy tạm biệt một câu cũng chẳng thèm nói, chỉ nghe thấy tiếng đóng xe tới sầm một cái.
Mỉm cười, Giản Phàm đút tấy vào túi quần lững thững đi giữa quảng trường dần đông đúc, chẳng trách mà mỗi khi thời tiết thay đổi y gọi điện hoặc nhắn tin quản tâm dặn dò Hương Hương chú ý bảo vệ sức khỏe lại khiến Hương Hương khó chịu.
Té ra là trước kia mình đúng là không hiểu nữ nhân thật, những lời thật lòng đó chẳng phải điều họ muốn nghe.
Tằng Nam cho rằng Giản Phàm làm cao quá mức, chủ nghĩa nam nhân quá mức, thích lên mặt dạy dỗ nữ nhân. Cô tức giận lái xe về Thịnh Đường, xe vào bãi đỗ rồi ngồi một lúc không xuống, nghĩ gì đó lại nổ máy quảy lại chính cái vị trí đỗ xe kia ở quảng trưởng Trung Tây, xuống xe rồi đi dọc quán bàn bia góc đông bắc, như muốn xác nhận điều gì.
“ Á!” Tằng Nam thất kinh kêu lên thành tiếng, chỉ cách cô có mấy bước chân thôi là một quán bia đơn giản dựng bằng bạt ni lông hai màu trắng đỏ, người mặc tạp dề sau bếp đang kéo mỳ kia chẳng phải Giản Phàm thì là ai? Đôi bàn tấy y như ma thuật, cục bột càng kéo càng dài, hòa vào tách rằ, biến thành tấm lới, rồi như có mắt sau lưng ném vào nồi đang bốc hơi nghi ngút.
Cô đi ăn không ít nhà hàng cao cấp, cũng nhiều lần trực tiếp xem đầu bếp chế biến tại bàn, kỹ xảo của Giản Phàm chưa thể gọi là cao siêu nhất, nhưng kết hợp với thân phận của y thì trở nên đặc biệt rồi.
Hứng thú đi tới định cho Giản Phàm một sự bất ngờ, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ hoàn toàn khác khi ở trên xe, giống đang hưởng thụ niềm vui vô thượng, làm người ta không đành lòng quấy rầy.
Thì ra lời anh ấy nói là sự thực.
Lăng lẽ đứng đó, Tằng Nam nhìn rất lâu, lần đầu tiên thấy khoảng cách giữa mình và một nam nhân vừa gần lại vừa xâ như thế.
“ Nhân Thông khi huy động vốn mở tiểu khu Liên Hoa tồn tại hành vi phạm pháp, trước đó công ty này vì giảm giá bán và sự kiện công nhân đòi nợ khiến họ gặp phải nguy cơ lòng tin người dân. Theo như lời nhân vật có tiếng trong nghề tiết lộ, trước đó bùng lên tin đồn về đồ dày tường không đạt tiêu chuẩn, khả năng chịu lực tồn tài vấn đề, quản lý không tương xứng, diên tích xanh hóa không đúng tuyên truyền, công ty này đã dừng tiêu thụ bốn ngày, chưa lên tiếng giải thích sự việc.”
“ Theo như chuyên giả hữu quản chỉ rằ, do sự lên giá của giá tiêu dùng cùng với hoàn cảnh chung cung không đủ cầu của sản nghiệp địa ốc, giá nhà đất thời gian tới không thể có biến động lớn ngoài xu thế tăng. Bởi thế hành vi của Nhân Thông là cách làm giá biến tướng, hành vi này cùng với quá trình xây dựng tiểu khu Liên Hoa liệu có tồn tại chuyện trái pháp luật không sẽ được cơ quản hữu quản đi vào điều tra ...”
Giọng trong trẻo vang vang truyền ra từ văn phòng kỹ thuật của đại đội một, Lương Vũ Vân đặt báo xuống, không thấy gây ra được hiệu ứng oanh động nào, hỏi:” Các đồng chí, cho chút phản ứng đi chứ ... Này Tùy Hâm, nói xem, có phải đầy hoang mang và thất vọng về tương lai không?”
Tùy Hâm đang lật xem hồ sơ vụ án, thái độ sao cũng được:” Cô nói đúng đấy, kiếm lão bà là hoa trong gương, mua nhà là ngắm trăng trong nước, lên hay xuống chẳng ảnh hưởng tới tôi, trừ khi nhà được phân chia nhà.”
“ Trời, thời đại nào rồi mà còn nghĩ tới được phân chia nhà? “ Dương Hồng Hạnh kéo tờ báo tới trước mặt, vén tóc cười:
Sử Tĩnh Viện được một hôm tâm tình tốt cũng tham giả tán gẫu với mấy người trẻ tuổi: “ Vũ Vân, em không phát hiện ra bài báo vừa đọc có vấn đề à, từ góc độ điều tra hình sự mà nói thì có vấn đề lớn, thứ nhất nhân vật có tiếng trong nghề là ai? Thứ hai chuyên giả hữu quản là ai? Thứ ba, cơ cấu hữu quản nào điều tra? Cho nên chị chỉ nghe thấy tin tức này có vấn đề, nói không chừng cũng là hành vi làm giá thôi.”
Tùy Hâm gật đầu tán đồng: “ Chị Sử nói có lý đấy.”
Lương Vũ Vân lại có ý kiến khác: “ Chị Sử, chị sống quá logic, quá khô cứng rồi, săm soi thế làm gì? Nếu truy cứu thì nhìn đâu chẳng thấy sơ hở ... Này, soái ca, soái ca, vào đây đi.”
Giản Phàm đi ngang quả cửa sổ thấy tiếng gọi lanh lảnh của Lương Vũ Vân, đi vào nhìn năm sáu đồng chí:” Mọi người đang họp à?”
“ Này Giản thần thám, tra án tới đâu rồi?” Tùy Hâm trêu, mấy người cười theo:
Dương Hồng Hạnh chăm chú nhìn Giản Phàm, vẫn vậy, luôn là bộ cảnh phục phẳng phiu, nhưng có lẽ chỉ cô mới cảm giác được tình thần sốt sắng trong ánh mắt đã ảm đạm một thời gian dài kia.
Sử Tĩnh Viện quản tâm hỏi:” Giản Phàm, hai ngày quả cậu bận quá đấy, gần như không thấy trong đội.”
Giàn Phàm đối phó quả loa vài câu, xem ra không phải họp mà chỉ là tán gẫu lúc nhàn nhã rồi, đang định đi thì Lương Vũ Vân vẫy tắy:” Lại đây, lại đây, thời gian quả anh làm gì thế, cơm nước ở nhà ăn xuống dốc quá, anh không có ở đội, em ăn uống thế nào bây giờ?”
“ Hả? Em ăn cơm hay ăn anh thế?”
Câu này đánh tráo khái niệm làm hai nam cảnh sát cười rất tâm đắc, Lương Vũ Vân thở phì phò cải chính:” Anh đừng vờ hồ đồ, em nói cơm anh làm, mấy ngày quả sao anh không làm cơm?”
“ Bác Giang nấu cơm ngon mà, chỉ là cái miệng em quá kén thôi.” Giải Phàm vẫn đứng im tại chỗ, như có việc phải đi, nói:” Sau này đừng bảo anh nấu cơm, anh không làm đầu bếp nữa đâu.”
“ Vậy anh làm gì?” Không làm đầu bếp nữa á?” Không tin, bảo Giản Phàm bỏ làm cảnh sát còn dễ tin hơn, Dương Hồng Hạnh gọi với theo:
“ Nhà trinh thám.”
Mọi người nhìn Giản Phàm tiêu sai lên xe cảnh sát rời khỏi đội, ngây ra nhìn nhau.
“ Anh ấy sao quải quái thế nào ấy, không làm đầu bếp thì anh ấy làm được gì ? “ Lương Vũ Vân cứ thấy có gì không ổn:
Dương Hồng Hạnh không vui: “ Này, đừng xem thường người khác.”
“ Được rồi, làm việc thôi, Giản Phàm có chí tiến thủ không phải tốt à? Vũ Vân, Hồng Hạnh, hai đứa bố trí phòng hội nghị, buổi chiều đội trưởng truyền đạt công tác bảo vệ trị an kỳ này, Tùy Hâm, cậu thông báo cho mấy tổ thực địa bỏ án đang làm đấy, chiều 3 giờ họp.”
Sử Tĩnh Viện an bài công việc, mọi người nhận lệnh rời đi, chẳng mấy chốc mọi người quên nội dung bài báo, quên chàng đầu bếp lâm thời đảm nhiệm công tác thực địa.
Không ai biết rằng tin đồn ngoài kia đã lan đi bốn ngày khiến Nhân Thông điêu đứng mới chỉ là mở đầu thôi, hôm nay sẽ có hành động lớn, Giản Phàm tất nhiên là không phải đi tra án, ra ngoài kéo theo Quách Nguyên, Thành Cương đợi sẵn, nói:” Phía Cửu Cương có việc nhờ chúng ta chi viện, lần trước người ta giúp chúng tắ.”
Quách Nguyên ngáp dài:” Cậu đi tra án hay đi trả nợ đấy?”
Thành Cương thoải mái: “ Chỉ ấn anh bao ăn là được.”
“ yên tâm đi, hôm nay có người mời cơm rồi, khách sạn 4 sao, đảm bảo ăn thoải mái. “ Giản Phàm nói rồi đặt còi cảnh sát lên nóc, hú còi dọn đường, biến mất trong làn xe đông đúc:


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất