Chương 070: Sóng gió lại nổi lên. (2)
Trong phòng hội nghị tổng bộ Nhân Thông đường Bình Dương, liên tiếp ba ngày bị người mua nhà tới trả nhà đòi tiền, hôm nay lại càng có bảy đại biểu của ba ngân hàng bao vây thư ký Vương làm ầm ĩ cả phòng.
“ Thư ký Vương, thế này không phải quá đáng à? Chúng tôi đợi ba ngày rồi mà không thấy cái bóng chủ tịch Trương đâu, cô bảo chúng tôi về ăn nói với giám độc ra sao?”
“ Quá lắm rồi, chúng tôi phải có vật thế chấp mới.”
“ Hôm nay mà không thấy người, chúng tôi dứt khoát không về.”
Bảy đại biểu đùng đùng nổi giận, ngày cả dối diện là cô thư ký xinh đẹp mà bọn họ không ít lần nịnh bợ lấy lòng, giờ chẳng nể nang gì. Vốn không lo không thu hồi được khoản vay, đợi nhà bán đi là tiền cuồn cuộn chảy về, nhưng giờ đây người mua nhà không ngừng trả lại nhà, thế này tới khi nào mới thu hồi được tiền, mấy ngân hàng đua nhau tới đòi nợ.
Chẳng phải là nhất định phải đòi tiền, nhưng giờ ngoài kia đồn nhau khoản huy động vốn của Nhân Thông trái quy định, nên mấy ngây hàng mới sốt ruột, ai chẳng biết trong cái hệ thống này có khoản vay nào là không có vấn đề, mọi người mắt nhắm mắt mở cho quả thôi, đồng nghĩa với việc không đụng tới thì thôi, đụng tới là chết chắc.
Thư ký Vương đã sớm thông báo cho Trương Nhân Hòa, ra sức cười lấy lòng: “ Mọi người đợi thêm một chút, chủ tịch sắp tới rồi.”
Lời này nói mấy ngày rồi, không ai tin nữa, vẫn nhao nhao cả lên làm cô thư ký tội nghiệp vâng dạ xin lỗi trấn an luôn mồm, may mà mười mấy phút sau thư ký Vương nhận được điện thoại ra nghênh đón, cuối cùng vị chủ tịch như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi cũng xuất hiện.
Chính chủ vừa xuất hiện, đám đông yên tĩnh ngay, vị chủ tịch này cũng có vài phần khí độ, không cao, nhưng uy nghi đường bệ, ánh mắt coi mọi thứ như không, đường hoàng ngồi xuống ghế chủ tọa.
Một đám đại biểu lòng hồi hộp, nhìn có vẻ không giống đang gặp khó khăn?
“ Được rồi, tôi tới rồi đây, không phải mọi người muốn gặp tôi à? Chủ nhiệm Trần, khoản vay đó đã tới hạn đâu, tôi có nợ lợi tức không nào? ... Còn chủ nhiệm Lưu, có phải anh thấy tôi không bán được nhà cho nên muốn ném đá xuống giếng? Lão Cao, chúng ta quen biết nhau bao năm, tuy khoản vay của chỗ anh đã kéo dài kỳ hạn hai tháng, nhưng giám đốc Trần đồng ý rồi cơ mà, định nuốt lời sao? Mấy năm quả chúng ta đôi bên đều có lợi, các anh mong tôi gặp họa thế à? Chẳng lẽ tôi gặp họa thì các anh có lợi?” Khí thế của Trương Nhân Hòa áp đảo toàn bộ đám đại biểu, mắng mỗi người một chập, mấy chục năm lăn lộn thương trường, sớm hiểu thấu đám người ngân hàng này chẳng quả tới thăm dò nông sâu thôi:
Vị đại diện của NH Kiến thiết tức thì có vài phần nhún mình nói:” Chủ tịch Trương, chẳng phải chúng tôi không thấy anh nên bất an sao? Khoản vay cuối tháng sáu là đáo hạn, nhưng không thấy anh bàn bạc gì về ý hướng khoản vay, anh phải cho chúng tôi chút đảm bảo còn về ăn nói chứ.”
“ Đúng, chúng tôi cũng nghĩ như thế, chủ tịch Trương, 80 triệu đối với ngân hàng nhỏ như chúng tôi đâu phải là con số nhỏ. Tuy kéo dài thời hạn cho vay, nhưng mà cũng cần tăng thêm một phần tài sản thế chấp hữu hiệu, chúng tôi tiện ứng phó với sự kiểm tra bên trên chứ.” Vị này thấy có người đi đầu liền nương theo ý đó mà nói:
Ý kiến chung của đại bộ phận đại biểu giống nhau, Nhân Thông đã xuất hiện dấu hiệu lụi bại rồi, không ngân hàng nào muốn chìm cùng hết, trước tiên bảo vệ lấy mình đã mới nói tới lợi ích.
“ Tiền sẽ trả ngay.” Trương Nhân Hòa nói một câu đầy hào khí, đám đại biểu chưa kịp thở phào ông ta như trêu đùa, giang tấy ra phía trước:” Nhưng các anh phải cho tôi thời gian chứ?”
Thế này không phải đùa người ta à? Đám đại biểu ngân hàng bất mãn.
“ Mọi người yên tâm, tôi tiết lộ cho mọi người một tin, chúng tôi đang cùng Thực nghiệp Cửu Đỉnh đàm phán, cửa hiệu trong ngõ Liếu sẽ cùng với nhà hàng hải sản Cửu Đỉnh gộp làm một. Tổng diện tích lên tới bảy mẫu, giá trị mảnh đất đó mức nào, trong lòng các anh tự rõ, tôi không phải nhiều lời nữa chứ hả? Trong vòng một tuần, tôi đảm bảo các anh sẽ thấy tin tức Nhân Thông và Cửu Đỉnh hợp tác được đăng ở trang nhất các tờ báo hàng đầu Đại Nguyên. Nếu bây giờ nhất định ép tôi trả tiền, không thành vấn đề, cho tôi ba ngày, ai muốn trả tôi trả cho người đó, muốn trả sớm cũng được, mang hợp đồng tới. Nhưng ... “ Trương Nhân Hòa dừng lại một chút, nhìn quảnh phòng hội nghị, nhếch mép cười nhạt:” Nhưng, tổn thất trong việc này lớn cỡ nào, về sau chúng ta còn có thể hợp tác với nhau nữa không, cách anh tự cân nhắc.”
Những câu này đủ uy, đủ lợi, thể hiện hết tài ăn nói của chủ tịch Trương, khiến bảy vị đại biểu chần chừ. Chỉ có phó tổng là biết đây là chuyện hoàn toàn chưa đâu vào đâu, còn thư ký Vương biết khoản dư trong tài khoản công ty chưa tới 100 vạn, nhưng cũng thầm thán phục chủ tịch trình độ văn hóa không hề cao, khi gặp phải nguy cơ vẫn khiến người ta không dám leo lên đầu lên cổ.
Mấy lãnh đạo cao tầng thực sự là phục tới không thể phục hơn nữa rồi, ba ngày quả không ai chống đỡ nổi đại biểu ngân hàng, vậy mà bị vài lời của chủ tịch làm kẻ nào kẻ nấy lúc nãy hùng hùng hổ hổ giờ lại nhũn như giun, bất kể vì tiền hay viễn cảnh mà Trương Nhân Hòa vẽ rằ, lúc này thỏa hiệp là cần thiết.
Một buổi sáng nhốn nháo rối ren vậy là cũng quả, gần tới mười một giờ mới tiến bảy vị đại biểu ngân hàng mang theo ba phần thấp thỏm rời đi. Trương Nhân Hòa về văn phòng, tức thì ngồi phịch xuống ghế như thoát lực, rót được cốc nước lọc chưa kịp uống để định thần lại thì thư ký Vương đã hớt ha hớt hải chạy vào, nói nhanh:” Chủ tịch, Thực nghiệp Cửu Đỉnh và mới cùng địa ốc Uy Thịnh ký hiệp nghị hợp tác, nhà hàng Cửu Đỉnh đã thuộc về Uy Thịnh rồi.”
“ Hả? Khi nào?” Trương Nhân Hòa kinh hãi đứng bật dậy:
“ Vừa mới rồi, công ty dược tham dự hội nghị cổ đông xong gọi điện cho chúng tắ.” Thư ký Vương nói tới nhà đã nội ứng ngoại hợp với Nhân Thông trước đó:
Như trúng một búa mạnh vào đầu, Trương Nhân Hòa nhũn người ngồi xuống ghế, khoản nợ kia gây họa đây mà :” Tôi biết kẻ nào nào giở trò với chúng ta rồi ... Mau thông báo cho Hắc Bì tới gặp tôi, lập tức trả tiền vay nóng của Uy Thịnh.”
Muộn rồi, thư ký Vương không liên hệ được với tổng giám đốc của Uy Thịnh, Trương Nhân Hòa cũng không thể liên hệ được với thủ hạ đắc lực của mình.
Chuyện gì xảy rằ?
Khi Nhân Thông còn đang cãi nhau với đại biểu ngân hàng thì Giản Phàm, Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên, Cửu Cương lái xe tới tiểu khu bên cạnh nhà thi đấu Công Nhân. Đường Đại Đầu nấp trong bóng tối chỉ điểm mấy người Giản Phàm mặc cảnh phục tới căn nhà Trương Nhân Hòa nuôi đám tấy sai của mình, còn bản thân thì che miệng cười khùng khục.
Sáng nay đồn công an Hạnh Hoa Lĩnh đã bắt ba tên thủ hạ chuyên làm việc bẩn thỉu cho Trương Nhân Hòa, kẻ cuối cùng biệt danh Hắc Bì tuy đeo danh là bảo an của Nhân Thông công việc của hắn chưa bao giờ làm trong công ty. Cảnh sát muốn bắt loại người này không dễ, nhưng trong nghề vạch trần nhau thì dễ lắm, tai mắt của Đường Đại Đầu tung ra không tốn quá nhiều công sức moi ra từng tên một.
Rầm! Rầm! Rầm! ..
Sau một loạn tiếng gõ cửa không hề khách khí, ra mở cửa lại là nữ nhân ăn mặc xộc xệch, cái áo sơ mi cài lệch cục lộ ra cả bờ vai cùng non nửa bầu vú nõn nà, thấy bốn vị cảnh sát thì hoảng sợ:” Các anh tìm ai?”
Tiêu Thành Cương chuyên đóng vai ác, hùng hổ quát:” Mở cửa mau, có án tìm Bì Hướng Nam.”
“ Anh, anh ấy không có ở đây.”
“ Nói láo, mau mở cửa không chúng tôi sẽ phá cửa xông vào.”