Hắc Oa

Chương 070: Cảnh sát phải như Tần Cao Phong. (2)

Chương 070: Cảnh sát phải như Tần Cao Phong. (2)

Tần Cao Phong búng tắy: “ Bạo lực là cách phát tiết trực tiếp nhất của dục vọng kiểm soát, loại khoái cảm này không gì giữ được, nhóc con, xem ra cậu cũng không ngoại lệ.”
“ Ngoại lệ cái gì ạ? “ Giản Phàm không hiểu lắm:
“ Đó là bất kể cậu to gan hay không, có thừa nhận hay không, trong máu cậu có thành phần bạo lực, là nam nhân thì khó có ngoại lệ, thế' có sợ không?”
Giản Phàm cười toét cả miệng: “ Không sợ, có gì mà sợ ạ?”
Chẳng ngờ Tần Cao Phong mặt thay đổi, giọng điệu cũng thay đổi: “ Tốt, giờ đi vào nội dung đầu tiên ngày hôm nay, đừng cho rằng tôi biểu dương cậu, tôi tới đây để đả kích cái tự tin bành trướng của cậu. Cậu nên thấy may mắn đi, nếu nhiệm vụ này trong tấy tôi, tình huống như thế tôi cho cậu một cái tát tại chỗ. Đừng thấy được cục và chi cục biểu dương là vểnh đuôi lên. Có biết tôi bình luận thế nào về nhiệm vụ của cậu không?”
“ Thế nào ạ?” Giản Phàm cảm giác không lành:
“ Ngu xuẩn, vô cùng ngu xuẩn, cậu dựa vào vận may mới nhặt được cái mạng về, nếu đội ứng cứu muộn vài phút, Tào Hàng giết cậu còn dễ hơn giết một con kiến. Nếu Hồ Lệ Quân có bề gì, tất cả trách nhiệm sẽ đổ lên đầu cậu, cả đời không ngóc đầu lên được. Tôi nghe nói cậu đánh nghi phạm không chống cự, chĩa súng vào đầu hắn? Nếu cướp cò thì cậu vì thứ rác rưởi đó mà mất cả cuộc đời.” Tần Cao Phong nói rất gày gắt:
Giản Phàm nghe mấy lời chướng tắi, bực bội:” Biết ngày anh chẳng nói gì hay.”
Không khỏi có vài phần giận dỗi, Giản Phàm biết đội trưởng nói không sai, nhưng so ra y thích sự khích lệ của Hồ Lệ Quân, cách nói thổi phồng của Lục Kiên Định cũng được, đội trưởng sẽ chẳng nói câu gì hay ho là chắc chắn, nhưng đâu cần nói khó nghe như vậy.
Tần Cao Phong càng nói càng khinh miệt:” Xem ra thằng nhãi cậu không phục chứ gì, được tôi chỉ ra bốn điểm, cậu mồm mép lắm, xem cậu giải thích ra sao. Thứ nhất, Hồ Lệ Quân đột nhiên ra tấy không hề sai, khi không thể ngụy trang nữa, phải ra tấy chiếm lấy chủ động, cô ấy sai ở chỗ là đánh giá cậu quá cao, còn cậu thì quá khinh suất, cho rằng đã khống chế cục diện rồi chứ gì? Thử nghĩ xem, lúc đó cậu cũng rút súng ra chĩa vào Tào Hàng, hắn dám ra tấy không?”
“ Tôi ..” Giản Phàm á khẩu, không ai nói với y cả:
“ Thứ hai, khi đó cậu không nhận ra Tào Hàng có thể thông cảm, nhưng sau khi động thủ, tôi đoán cậu nhận ra rồi mà vẫn dám đánh nhau với hắn, đó là tìm lấy cái chết. Khi hai bên tách ra rồi, cậu phải rút súng bắn hắn bị thương, hoặc bắn chết hắn, chứ không phải tìm cục đá đập hắn. Thứ ba, khi cậu nghe thấy bên đường có tiếng súng nổ, tấy cậu lại có vũ khí, ưu tiên là phải quảy về cứu đồng đội, chứ không phải truy đuổi tội phạm, nếu Hồ Lệ Quân bị làm sao thì sẽ thế nào? Huống hồ 4 nhân chứng và vật chứng không quản trọng bằng một kẻ bỏ trốn à? Thứ tư, khi không có hỗ trợ, tự ý truy đuổi một người bị dồn tới đường cùng, tự đánh giá mức độ ngu xuẩn của hành động này thế nào?”
Giản Phàm vừa nghe vừa đổ mồ hôi, giờ mới hiểu, Hồ Lệ Quân khích lệ là vì không muốn mình mang gánh nặng trên người, đội trưởng Lục và cục khen ngợi là vì bảo vệ danh sự cảnh sát. Nếu nghĩ kỹ, đúng là mình chẳng được tích sự gì, lại không thể phản bác, Giản Phạm hậm hực:” Đội trưởng, lúc đó đánh nhau hăng như vậy, ai để ý được nhiều như thế?”
“ Trong chuyện này cậu chỉ có đúng một điểm đáng khen là chưa bị sợ vỡ mật thôi. Đừng có kiếm cớ, tới lúc nguy nan khẩn cấp mới chính là lúc cần bản lĩnh, cần bình tĩnh, chứ không phải sôi máu lên rồi để bản năng kiểm soát, người thường như vậy thì không nói, nhưng cậu là cảnh sát.” Tần Cao Phong cao giọng lên:” Trả lời, có thấy tôi nói sai không?”
“ Không sai.” Giản Phàm lấy dũng khí cãi lại:” Anh nói không sai, nhưng anh coi thường người khác ...”
“ Thế à?” Tần Cao Phong nghe ra mùi thuốc nổ trong lời Giản Phàm, tuổi trẻ mà không có chút máu nóng trong người thì coi sao được:” Cho cậu một cơ hội chứng minh bản thân, hoặc có thể xem như cơ hội phát tiết, giờ chúng ta đứng cách nhau 5m, cậu có thể dùng mọi biện pháp tấn công tôi mà cậu có thể nghĩ tới, tôi chỉ dùng một ngón tấy để phản kích, chơi không?”
Một ngón tắy? Giản Phàm thấy đây đúng là xỉ nhục người khác, lửa giận trong lòng bốc lên, không nói không rằng, không có bất kỳ cảnh báo hay dấu hiệu nào, đấm thẳng vào bụng Tần Cao Phong.
Cú đấm mang theo lửa giận ngùn ngụt, tưởng chừng không gì ngăn cản được, Tần Cao Phong chẳng thèm ngăn cản, bước nhẹ nhàng sang một bên, tiếp đó cánh tấy đánh một vòng, ngón giữa chọc xuống. Giản Phàm vừa mất đi mục tiêu thì gáy cũng đau nhói, á một tiếng, ngã sấp mặt.
Ngẩng đầu lên thì Tần Cao Phong đã lùi lại một bước, còn dựng ngón giữa lên, hơn nữa cứ như sợ Giản Phàm không hiểu, nhếch môi nói:” Có biết động tác này có ý nghĩa gì không?”
Giản Phàm tức tối nhặt mũ lên, chửi bới: “ĐM, đồ đánh lén, vô sỉ.”
Tần Cao Phong sửng sốt, vừa hơi ngẩn người thì bóng đen ập tới, té ra Giản Phàm thừa cơ tấn công rồi.
Mũ cảnh sát rời tắy, chiêu này khá đấy, ném đồ thu hút sự chú ý của đối phương, đối phương vô thức sẽ đón lấy, như thế sẽ không kịp phản ứng với chiêu sau rồi. Giản Phàm càng độc ác, nhắm vào vị trí yếu hại của Tần Cao Phong, định bụng cho hắn một đòn không thể nói gì được nữa.
Giản Phàm ra tấy vừa nhanh vừa bất ngờ, Tần Cao Phong càng nhanh, một tấy gạt mũ, ngón giữa hạ xuống, không cần ra tắy, Giản Phàm tự đâm đầu vào, cổ họng bị chọc một cái, đau đớn nhảy về phía sau, lần này không ngã.
Vừa mới nhảy lùi về, chiêu cũ chưa hết, chiêu mới đã sinh, dùng tuyệt chiêu đích thực thời học sinh sử dụng vô số lần, chùm chìa khóa bắn thẳng vào mặt Tần Cao Phong, thừa lúc hắn cúi đầu nhảy lên thúc vào bụng. Bình thường đánh nhau với đám thực địa như Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên đều dùng chiêu bất ngờ này giành phần thắng.
Nói thì chậm, khi đó Tần Cao Phong vừa cúi đầu thì đầu gối của Giản Phàm đã tới, không ngờ động tác của hắn chẳng ảnh hưởng vừa cúi đầu vừa xoay người, ngón giữa như cái dùi chọc vào mạng sườn Giản Phàm, đau đớn lăn xuống đất.
Ba lần tiếp chiêu, ngã hai lần, làm Giản Phàm nhụt chí luôn, hai người căn bản không cùng một đẳng cấp.
“ Tuyệt chiêu không ít đây, chú hai cậu nói cậu ở trường phá phách nghịch ngợm, tôi không tin, xem ra không sai, tôi bị vẻ ngoài của cậu đánh lừa, bại tướng trong tấy cậu không ít đâu nhỉ.” Tần Cao Phong cúi mình nhặt chìa khóa và mũ lên, động tác rất linh hoạt, lực tấy không nhỏ, chỉ là thích dùng thủ đoạn vặt, không phát huy được ưu thế:
Giản Phàm sờ mạng sườn, thấy nhâm nhẩm đau, đúng là đồ khỏ đột:” Nếu tội phạm toàn như anh, tôi là người bỏ làm cảnh sát đầu tiên. Anh luyện Nhất Chỉ Thiền hay Nhất Dương Chỉ vậy?”
“ Ha ha ha, làm gì có, tôi chẳng luyện công phu gì cả, cứ chỗ mềm nhất mà chọc thôi, lần đầu là đoạn cuối đốt sống cổ, nếu tôi dùng tấy chặt thì cậu hôn mê rồi, lần thứ hai là yết hầu, cơ quản hô hấp, cậu không lui không được, lần thứ ba là mạng sườn, cậu mới đau như thế. tấy tôi chưa chắc đã khỏe như cậu đâu, thế nào, biện pháp của tôi hay hay là của cậu hay?”
“ Đội trưởng, anh định huấn luyện tôi thành sát thủ đấy à?” Giản Phàm nghi hoặc:
Tần Cao Phong tưởng Giản Phàm nói đùa, cái mặt thì trông không giống, hóa ra đầu óc thằng nhóc này có vấn đề, cách suy nghĩ không giống người thường, bóp trán giải thích:” Người xưa có câu tài cao gan lớn, không có vũ lực làm cơ sở, dũng khí chẳng đáng một xu. Ví như cậu đối địch với tôi, tôi dễ dàng đánh tắn ý chí phản kháng của cậu, cậu có dũng khí tới mấy, gan to tới mấy thì sao? Chỉ càng dễ có tên trong danh sách chết ngu thôi, tránh cậu phạm vào chuyện ngu xuẩn ấy, tôi có thể dạy cậu, học không?”
Giản Phàm không phục định đáp lại vài câu, vừa đứng lên thì sườn nhói đau, thế là lời ra khỏi miệng thành:” Được, tôi học.”
“ Tốt, về rồi tìm chị Tạ, bảo chị ấy giảng giải cho về cơ thể con người, biết thân thể chỗ nào yếu nhất, trước học bảo vệ bản thân sau mới học hạ đối thủ. Muốn đánh nhau tìm đám thực địa đối luyện, không hiểu thì hỏi tôi.” Tần Cao Phong đi về vị trí bắn:


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất