Chương 071: Cảnh sát phải như Tần Cao Phong. (3)
“ Đội trưởng, anh không cho bí tịch thì tôi luyện thế nào? “ Giản Phàm lật đật chạy theo hỏi:
“ Học võ cả năm cũng chẳng bằng đánh nhau một trận, bản lĩnh thực đều do đánh mà rằ. Nào, thử tiến bộ thời gian quả của cậu thế' nào. “ Tần Cao Phong ấn nút điều khiển, liền nghe thấy tiếng lạch cạch, ba bia bắn cách đó 20 mét hạ xuống, còn là bia di động, sau đó đưa súng cho Giản Phàm:
Giản Phàm bị ánh mắt của Tần Cao Phong kích thích, rút súng bắn liền ba phát, mặt tức thì đỏ như gấc chín, trượt cả ba.
“ Tốt, đúng trình độ bình thường, tiếp tục. “ Tần Cao Phong không cười, lời nói lại như dùi đâm vào tắi:
Lại đoàng đoàng đoàng ba phát, mặt Giản Phàm nóng phát sốt: “ Đội trưởng, nó cứ lắc lư làm tôi không bắn được.”
“ Ha ha ha, cậu nằm viện mấy ngày bị người ta tâng bốc cho tim lắc lư rồi mới đúng, bắn được mới là lạ. Đi thôi, hôm nay chỉ tới đây. Đợi khi nào tâm thái ổn định lại sẽ không thấy bia lắc lư nữa. “ Tần Cao Phong thu súng lại:
Hai người nối nhau rời sân huấn luyện, nhìn vóc dáng cao lớn của đội trưởng, bước chân vững vàng, tiêu sái bước lên chiếc SUV Hunter, xe lại đổi rồi, xe vừa người đều uy mãnh như nhau, làm Giản Phàm hâm mộ không thôi. Thầm nghĩ, làm cảnh sát phải như đội trưởng mới là uy phong, mình mà tới trình độ này, ngày đổi xe, đêm đổi mỹ nữ thì hạnh phúc rồi ...
Tâm thái ổn định chưa thì Giản Phàm không biết, chứ ý biết điều vừa nghĩ không thực hiện được.
Gần Tết Xuân, đội hình cảnh rõ ràng là nhẹ nhàng hơn thường ngày nhiều, không giống như đồn công an bận sứt đầu mẻ trán, trách nhiệm và phân công khu vực rõ ràng, trừ khi cục hay chi đội thống nhất điều độ, nếu không khi nào có vụ án mà đồn công an không xử lý được mới do họ tiếp nhận. Đại đội một là khu trị an kiểu mẫu của toàn thành phố, phía dưới có ba đồn cảnh sát, nhân lực sung túc, mỗi khi lễ tết, lượng lớn cảnh vụ cơ sở đổ tới ba đồn cảnh sát, làm đội nhàn nhã. Trừ nhóm thực địa có án chưa điều tra xong, người khác đã luân phiên trực ban rồi.
Công tác vĩnh viễn không hết được, bận hay không, mệt hay không là vấn đề tâm thái, vài vụ án không nặng không nhẹ kỳ thực để trong tấy bao lâu cũng chẳng sao, chỉ cần không phải vụ án cấp trên đốc thúc, chẳng ai chú tâm.
Bộ phận mà Dương Hồng Hạnh và Lương Vũ Vân thực tập thuộc phạm trù kỹ thuật, ở đại đội một, tra xét hiện trường, pháp y cùng với suy luận mô phỏng mang tính chất lý luận đều có người phụ trách chuyên môn, trừ kiểm nghiệm DNA phải giao tổng bộ hoặc là phòng thí nghiệm trường cảnh sát tỉnh, vụ án nhỏ chút đều có thể xử lý, hai mỹ nữ thành vật trang trí. Lương Vũ Vân hay dở gì còn tiếp xúc với CCIC, còn Dương Hồng Hạnh cơ bản chỉ đọc hồ sơ vụ án.
Đó là công tác, công an cũng có nặng nhẹ nhanh chậm, dù sao Dương Hồng Hạnh cảm thấy vị trí của mình cơ bản chẳng có gì để làm, vào tháng Chạp thì có quá nửa thời gian là chơi, ngày 28 tháng Chạp tới lượt cô trực ban, ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ, chẳng thấy bóng dáng Giản Phàm. Văn phòng không có ai, nhà ăn chẳng thấy đâu, Dương Hồng Hạnh thầm nhủ không phải anh ấy lẩn rồi chứ.
Vài ngày trước Giản Phàm trở về cả đội tưng bừng, chẳng phải là vì đón anh hùng trở về, mà là hoan nghênh đầu bếp về đội, đặc biệt đám người thực địa, tuyên bố thấy Giản Phàm là con sâu trong bụng nó cắn. Giản Phàm chưa bao giờ ngại bận rộn, mấy ngày liên đích thân đứng bếp, đến cả đội trưởng cũng góp vui. Chẳng có gì to tát, món ăn thường ngày thôi, nhưng mà ăn đúng là ngon.
Nhiều lần Dương Hồng Hạnh tìm cơ hội ở riêng với Giản Phàm, nhưng tìm không rằ, Giản Phàm không lái xe chuồn mất thì ở nhà ăn cùng bác Giang nấu nướng, hoặc là tán gẫu với đám cảnh sát trẻ không biết nặng nhẹ. Hôm nay cuối cùng vắng vẻ rồi, người đi hết rồi, lại chẳng thấy bóng dáng đâu, định rút điện thoại ra gọi thì Giản Phàm mặc thường phục lái xe đi vào, vừa xuống xe liền bật nhạc Tết rộn ràng, sau đó huýt sáo dùng bàn chải cọ nắp xe.
Mặc một chiếc áo jacket bó màu đen, quần jean, thương thế trên mặt còn lờ mờ, không ảnh hưởng tới vẻ điền trai mà thâm chút phong trần bụi bặm, người đong đưa, xem ra có vẻ đang chìm trong niềm vui năm mới. Dương Hồng Hạnh lặng lẽ từ văn phòng đi rằ, đứng ngây ra nhìn Giản Phàm nửa ngày trời mới lên tiếng:” Giản Phàm, anh giả vờ không nhìn thấy em phải không?”
“ Em chủ động bắt chuyện thì em nói đi, còn đợi anh lên tiếng à?” Giàn Phàm ngoài thì cười, bên trong thì chột dạ, móa, cái máy không rẻ:
“ Chà, anh càng ngày càng oai rồi, đợi em ngưỡng mộ anh đấy à? Xì. “ Dương Hồng Hạnh phát ra âm thanh đầu lưỡi hết sức khinh bỉ:
Giản Phàm cười ha hả không đáp, Dương Hồng Hạnh khách khí chán rồi, nếu Lương Vũ Vân có khi đã co chân đá.
Dương Hồng Hạnh mở xe ngồi vào ghế lái, cô không hiểu đội trưởng vì sao chuyên môn phân phối xe cho Giản Phàm, khẳng định y đi làm thì chơi bời, hết giờ lại lái xe đi chơi, trong xe là một đống đồ chuẩn bị Tết, xem ra dùng xe công vào việc tư rồi, ngần ngừ một lúc hỏi:” Bao giờ anh về nhà?”
“ Buổi trưa, em muốn ăn cái gì, khi đi làm anh mang cho, ở huyện Ô Long có hạch đào, khoai lang khô ... à mà mùa đông thì chẳng có gì, thành phố có cả. Này lớp trưởng, em ăn Tết ở đâu?” Giản Phàm mồm nhanh nhẹn, tấy cũng nhanh nhẹn, chẳng lúc nào chịu nhàn rỗi:
“ Cả nhà em đi du lịch, tới Hải Nam.” Dương Hồng Hạnh trả lời xong ngồi thừ ra đó không biết nói tiếp gì nữa, hình như rời trường rồi, hai người chẳng còn chủ đề chung:
“ Thích nhỉ ... Phải rồi, anh có việc này nói với em .. À, ừm, thế này, trả em ...” Giản Phàm móc cái Pocket Pc đáng lẽ phải trả từ lâu rằ, vịn cửa xe nhe răng thè lưỡi, hết sức ngượng ngùng:
“ Làm sao thế này?” Dương Hồng Hạnh thấy thân máy bị móp một miếng, rất không vui:
“ Anh không cẩn thận làm rơi.”
“ Sao anh lại làm rơi? Anh không tôn trọng đồ của em sao?”
“ Không phải, quả Tết anh mua cho em cái mới?”
“ Không, em thích cái cũ.” Dương Hồng Hạnh có vẻ bị tổn thương lắm, không nhận cái máy hỏng, đập vào tấy Giản Phàm, làm hỏng đồ của mình mà còn tỉnh bơ như không, cảm giác không được người ta coi trọng, tủi thân hết sức:
Giản Phàm cầm trong tắy, thấy cũng mất thẩm mỹ thật, cười gượng:” Anh làm rơi máy, có làm rơi em đâu, vả lại anh nói là không cẩn thận rồi mà, sao còn giận thế? mua cho em cái mới, anh dùng cãi cũ, thứ này cũng hay.”
Dương Hồng Hạnh mím môi, quyết tâm nói:” Em không giận vì anh làm hỏng máy, mà vì anh làm hỏng rồi thì khẳng định chưa xem quả thứ trong máy, thế không phải không tôn trọng em là gì?”
“ Xem rồi, ai nói chưa xem?”
“ Thật sao? Thế anh xem được cái gì rồi?”
Giản Phàm như ăn trộm, nhìn bốn xung quảnh không thấy ai, hạ thấp giọng thần bí nói:” Anh thấy một tuyệt sắc mỹ nữ, xem tới thần hồn điên đảo, thế là nhất thời thất thần, bốp, may rơi xuống đất. Không thể trách anh, chỉ trách mỹ nữ đó quá đẹp.”
Dương Hồng Hạnh mắt to dần, nụ cười vừa hiện lên trên môi thì cố tình quảy đi hừ một tiếng:” Lừa gạt, chắc tám thành là anh chưa xem, nói linh tinh sợ em truy cứu trách nhiệm.”
Câu này tựa giận tựa hờn dỗi, Giản Phàm kinh nghiệm, biết tới đây là quả ải được một nửa rồi, làm ra vẻ thất kinh:” Sao có thể chứ, anh xem từng bức một, xem rất nhiều lần, từ khi em để cái tóc củ tỏi ngây thơ hoạt bát, xinh xắn hơn Shirley Temple. Rồi lên trung học, bức ảnh chụp đồng phục học sinh cổng trường Thập Ngũ trung, quảng trường mùng 1 tháng 5, càng lớn càng xinh đẹp. Ảnh tốt nghiệp vừa nhìn đã biết là tài nữ bác học, còn cả ảnh nghệ thuật nữa, ảnh ở bên biển, làm anh ngẩn ngơ đêm quên ăn ngày quên ngủ. Lớp trưởng này, em có biết mỹ nữ ấy là ai không?”