Hắc Oa

Chương 070: Lại bày trò xấu. (2)

Chương 070: Lại bày trò xấu. (2)

Đường Đại Đầu có chút mất kiên nhẫn, nhưng mà Giản Phàm thong thả ăn cơm, rất chăm chú, đành nén xuống, hơn nữa vẻ mặt nhàn nhã bình thản này chứng tỏ y đã tích đầy một bụng chú ý xấu, chỉ đợi phóng thích nữa thôi. Tằng Nam cũng ăn uống nhỏ nhẹ, có vài phần dáng vẻ thục nữ, còn gắp thức ăn cho Giản Phàm, cả đĩa gà xào nấm gắp gần hết vào bát y, Đường Đại Đầu trố mắt nhìn không rõ chuyện gì, rõ ràng tối hôm nọ Tằng Nam rủ y tới Thịnh Đường còn không thèm để ý, sao hôm nay như đôi gian phu dâm phụ rồi?
Giản Phàm cười thầm, Tằng Nam là cô gái yêu ghét hết sức rõ ràng, một khi tốt với ai thì cái gì cũng tốt, dù có làm chuyện xấu cũng được. Nếu như mà đã ngứa mắt thì không lịch sự gì hết, tính cách rất man, thật đáng tiếc lại ở trong người một mỹ nữ, thành ra khác người.
Đường Đại Đầu ăn như rồng cuốn hồ vồ, thấy Tằng Nam gắp cái gì cho Giản Phàm là vơ ào ào vào bát cho bõ ghét, sau đó lau miệng châm thuốc hút như không có ai bên cạnh, một lúc sau Tằng Nam cũng đặt đũa, chỉ còn lại Giản Phàm.
Giản Phàm ăn cơm luôn rất từ tốn, như muốn tận hưởng hết hương vị mỗi miếng cơm, nhìn y ăn cũng rất hưởng thụ. Ăn xong rồi Giản Phàm lấy mấy tờ giấy in rằ, bên trên chi chít tên người, đợi hai người kia chú ý tới rồi mới giải thích:” Đây là số điện thoại mà anh cung cấp tuần trước, tôi tốn mấy ngày đối chiếu với tư liệu mà Tứ Phương đăng ký, tổng cộng chọn ra 45 người, nữ 18 nam 27, là người đứng đầu các bộ phận tài vụ, duy tu bảo dưỡng và quản lý kỹ thuật, rất dễ tìm, cùng với bảy quản đốc các đội thi công, đây chính là lực lượng trung kiên nhất của Tứ Phương.”
Tằng Nam giật mình đánh thót, hỏi cấp:” Cái gì, anh định đối phó với nhiều người như vậy à?”
“ Ha ha ha, có câu bắt giặc phải bắt vuả trước, nhưng chúng ta không bắt được vuả, cũng không uy hiếp nổi, vậy thì chơi ngược lại, muốn bắt vuả thì bắt giặc trước, thế nào?” Hai người kia cùng lắc đầu còn chưa hiểu, Giản Phàm cười phân tích:” Đơn giản thôi mà, Đường Đại Đầu, anh nghĩ mà xem, nếu như bây giờ cảnh sát điều tra, vừa bắt vừa đuổi đám thủ hạ của anh đi, một mình anh có làm gì được không? Khi đó muốn xe chẳng có xe, muốn làm việc không ai làm chân chạy cho, nói không chừng còn chẳng phải là đối thủ của mấy đứa học sinh, đúng không? Đoàn đội lớn chính là chỗ dựa của Niên Vinh Quý, dù một người khổng lồ cũng không chịu nổi bị tháo từng bộ phận được.”
“ Đúng, phải làm gì, cậu nói ngày đi.” Đường Đại Đầu hiểu rồi, hứng thú tức thì nổi lên, Tằng Nam thần thất kinh, nhìn Giản Phàm không chớp, sợ bỏ sót lời nào:
“ Đơn giản lắm, tôi nghĩ tới mười mấy loại biện pháp, anh cứ theo hướng đó mà nghĩ tiếp, tôi tin anh còn có nhiều biện pháp hơn tôi.”
Đây là biện pháp Giản Phàm dự mưu đã lâu, giải thích tỉ mỉ từng chi tiết, làm Đường Đại Đầu hưng phấn thêm từng chút một, như đang châm chước thật vậy. Kỳ thực Giản Phàm cũng biết Đường Đại Đầu chỉ biết nghe lệnh hành sự thôi, không hi vọng hắn nghĩ ra cái gì hay ho, nói chỉ để cổ vũ sĩ khí, còn biện pháp hoàn toàn nằm ở y. Thứ duy nhất tin tưởng được ở Đường Đại Đầu là khi liên quản tới trọng tội, hắn sẽ tim mọi cách né tránh, chuyện quá giới hạn sẽ không làm, dù sao đã lăn lộn tới trình độ này, mười mấy năm quả cũng không phải vứt đi.
Giản Phàm phải giải thích thật tỉ mỉ từng chi tiết một, cho nên nói liền mười mấy phút, nói tới khô cả cổ, cầm cốc nước lên uống cho thấm giọng, hỏi Đường Đại Đầu:” Thế nào hả? Biện pháp này không khó chứ?”
“ Không khó.” Đường Đại Đầu gật gù liên hồi:
“ Vậy anh làm được không?”
“ Không thành vấn đề, cứ xem tôi.”
Giản Phàm hỏi mấy câu, Đường Đại Đầu vỗ ngực nhận hết rồi mới mỉm cười giống đang cổ vũ, tiếp đó quảy sang Tằng Nam:” Tôi biết cô lo lắng, chẳng lẽ những chủ ý này có nguy hiểm à?”
“ Không phải nguy hiểm.” Tằng Nam lắc đầu, chỉ là không tán đồng cho lắm:” Giản Phàm, anh học đâu ra mấy thứ này, còn lưu manh hơn cả Đường Đại Đầu.”
Đường Đại Đầu vỗ bụng cười phá lên, Giản Phàm nhếch môi cười xấu xâ, Tằng Nam cũng chỉ đành cười theo, nụ cười có chút gượng gạo, cô chỉ sợ Giản Phàm lún quá sâu.
Sau bữa cơm, Đường Đại Đầu liên tiếp gọi điện thoại, yên ổn được vài ngày, đám lưu manh ẩn náu trong các ngóc ngánh chẳng có gì đang chú ý của thành phố lại sắp nổi sóng nổi gió rồi.
Hắc đàn và Thán Chùy được an bài tới bưu điện gửi EMS, Hắc đàn còn lén lút xem nội dung, giật cả mình, không ngờ là tố cáo đội trị an Hạnh Hoa Lĩnh thu phí bừa bãi, ăn uống không trả tiền, vòi vĩnh hộ kinh doanh, cả đống chuyện thối nát. Có tận mấy chục bản, gửi cho thành ủy, văn phòng chính phủ, ủy ban kiểm tra kỷ luật, cục công an, cục phòng chống tham nhũng, đài truyền hình ...v..v..v.. Một đống đơn vị hoa cả mắt. Hai thằng phải sao chép tới hai tiếng, riêng tiền chuyển phát đã mất mấy trăm. Sau đó lại còn tố cáo với cục thông quản lý thông tin cái gì mà cản trở thi công mạng lưới, làm hai người chả hiểu ra sao, nhưng biết anh Đường sắp giở trò gì rồi.
Mấy nhóm thủ hạ khác cũng đang tranh thủ từng giây từng phút chạy tới nhà Đường Đại Đầu ở ngõ nhỏ trong phố cũ, chẳng mấy chốc tụ tập cả đám, Mơ Hồ mắt hí của đội bảo an vừa xuất viện, Tôn Nhị Dũng ngồi đường bệ, xâ Loa Tử kiểu tóc như Thát Đát, Sỏa Trụ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, cả đám cao thấp gầy béo bất nhất, Phi Phi cùng đám lưu manh vừa uống rượu vừa tán gẫu tưng bừng.
Đây cũng là lực lượng trung kiên của Đường Đại Đầu, tương đương nhân viên quản lý trung tầng của xĩ nghiệp, không thể xem nhẹ. Mỗi lần Đường Đại Đầu triệu tập đám tấy chân tới nhà, thế nào cũng có hộp đêm cạnh tranh gặp họa, không biết lần này có hiệu quả không?
Cùng lúc ấy Tằng Nam và Giản Phàm lại tới căn nhà ở Tiểu khu Bình An, cách một tuần rồi mới tới xem căn nhà đang trang trí, mở cửa ra một cái lóa cả mắt, những viên gạch lát một mét vuông sáng bóng tới soi gương được, đã bắt đầu quét sơn lót nền lên tường, còn phòng ngủ lớn có mấy người giống như thợ mộc.
Tằng Nam hết sức vui vẻ giới thiệu nơi này sẽ làm một cái tủ tường, nơi kia đặt bố trí bàn ăn, còn dùng gỗ quây lấy toàn bộ ban công làm nơi hóng gió uống cà phê. Nhà vệ sinh cũng có hai công nhân đang ốp gạch, một quản đốc giới thiệu nơi nào là bồn rửa mặt, nơi nào là bồn tắm, còn phòng ngủ nhỏ nhất, giá sách khảm hết mặt tường đã hoàn thành, chỉ còn đánh bóng, đi tới đâu cũng thấy cảnh tượng bận rộn.
Mấy người thợ có vẻ quen thuộc Tằng Nam lắm, đều vui vẻ chào hỏi, coi cô thành nữ chủ nhân rồi. Tằng Nam cũng rất để tâm, thi thoảng góp ý chỗ này, bảo sửa chỗ kia, còn Giản Phàm lại như người ngoài, một ngày trước Tằng Nam còn nói bỏ mặc, vậy mà cảm tưởng còn hăng hái hơn trước.
Chuyện này không xen vào được, Giản Phàm một mình đi vòng quảnh, tới nhà bếp ở ban công phía sau, đóng cửa ngăn cách đã làm xong, nhìn bốn phía, tường ốp gạch men trắng, phía chính diện là cái máy hút khói, ở trên kệ có cả chỗ đặt bát đũa và giả vị, bệ đặt bếp hình cánh cung, bếp rộng rãi thoáng mát.
Đây chính là nhà mình à?
Mong ước rất lâu rồi, nhưng khi căn nhà xuất hiện trước mắt, thuộc về mình, không có mấy cảm giác hạnh phúc, so với căn nhà cổ ở quê nhà trấn Phong Lâm, so với nhà tập thể ở huyện Ô Long, thậm chí so với cái bếp đất quê mùa ở quán Đệ Nhất Oa đều không bằng. Nếu một mình mình sống trong cái hộp xi măng sắt thép rộng rãi này, chỉ thấy thêm cô độc.
Đây là thành phố, anh có nhà chưa chắc đã hạnh phúc, nhưng nếu không có nhà, khẳng định là bất hạnh, Giản Phàm đã trải quả rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất