Hắc Oa

Chương 073: Tiểu binh chống đại tướng. (3)

Chương 073: Tiểu binh chống đại tướng. (3)

Khi trời tối Lý Uy xuất quỷ nhập thần lái xe vào tiểu khu chính phủ, nhìn bốn xung quảnh không ai chú ý nhàn nhã đi vào căn nhà độc lập, từ vị trí căn nhà có thể đoán rằ, đây là nhà của vị lãnh đạo có cấp bậc.
Hộp đêm Thịnh Đường đã rực sáng ánh đèn, oanh cả yến vũ phồn hoa tấp nập. Tằng Nam tuy đặt mình ngoài cuộc nhưng vẫn theo dõi sự thái phát triển, mơ hồ có chút lo lắng, nguồn tin duy nhất của cô là Đường Đại Đầu, bình thường tên đó sớn lêu lổng ở đây rồi, hôm nay không thấy bóng dáng đâu, gọi điện thoại không nhận máy.
Không ngờ rằng Đường Đại Đầu căn bản không phải không nhận mày mà là không nghe thấy, sau khi đại công cáo thành dẫn đám đàn em đi ăn mừng, đang uống tới nổi hứng bàn bạc xem lát nữa tới trung tâm tắm rưa nào, xung quảnh nhốn nháo ầm ĩ, còn nghe thấy gì nữa.
Cả nhà Tương Cửu Đỉnh tụ hội, ba đợi ngồi chung một bàn, không khí u ám trước đó đã bị xuả tắn hết, tiếng cười nói vui vẻ suốt bữa cơm.
Giản Phàm tham giả cuộc họp công tác an toàn, đội trưởng nhấn mạnh trọng tâm công tác kỳ này là nghiêm phòng nghiêm trị đả kích tội phạm cướp bóc. Suốt cuộc họp, ánh mắt chăm chú nhìn lên trên, nhưng đầu lại suy tính chuyện khác, họp xong một cái là lẩn luôn, bốn nhân vật khó nhằn bị giam ở đây, vốn định giam 48 tiếng đợi mọi chuyện xong xuôi sẽ thả ra là xong, nhưng cả chiều suy nghĩ khiến y có kế hoạch mới.
Chẳng lẽ chàng cảnh sát của chúng ta thấy vũng nước còn chưa đủ đục?
Đồn công an Hạnh Hoa Lĩnh cũng giống như tất cả các đồn công an khác, một căn nhà ba tầng vuông vức, khiến trúc đơn điệu, tường thấp, sân xi măng, lưa thưa vài cái cây sức sống không tốt lắm hiển nhiên là thiếu quản tâm chăm sóc. Tọa lạc ở con ngõ gần ngoại ô, nhân khẩu nơi này không trù phú vì thế cũng chẳng có mấy việc để làm.
Đừng nghĩ làm cảnh sát được nhàn hạ là tốt nhé, được phân tới chỗ như thế không phải đi làm mà là đi chịu tội, thế nên nguyện vọng lớn nhất của Cửu Cương là gom góp hai năm đủ tiền lo lót rời khỏi chỗ này, để muộn vài năm có khi cái đồn này thành chỗ nghỉ hưu của mình luôn.
Khi Giản Phàm tới thì đã gần 7 giờ tối, Cửu Cương vừa gặp đã không vui:” Giản Phàm, anh có bệnh à, định làm gì thế? Đừng bảo em không nhắc anh, đám này dính líu tới XHĐ đấy, đám cảnh sát nhỏ chúng ta tốt nhất chớ đụng vào, đổn trưởng nói rồi, nhốt đủ giờ cho chúng xéo, đừng để vì chuyện người khác mà chuốc họa vào thân.”
“ Anh chỉ hỏi vài câu thôi.” Không ai biết Giản Phàm có ý đồ gì, cùng Cửu Cương chung một phòng ở trường huấn luyện, quản hệ thân thiết chẳng cần khách khí:
“ Anh hỏi cũng phí công thôi, người ta ngồi tù còn nhiều hơn tuổi đời cảnh sát của chúng tắ, chút bản lĩnh chống thẩm vấn chả lẽ còn không có.” Cửu Cương không tin Giản Phàm công tác chưa tới một năm đối phó được với kẻ vào tù ra tội như cơm bữa này:
Giản Phàm nửa đùa nửa thật nói:” Ai bảo anh mày muốn thẩm vấn, cảnh sát chúng ta lấy đức lấy lý phục người, lấy pháp luật giáo dục người mà.”
“ Được được, nói chẳng lại anh, đồn trưởng bảo hỏi gì thì hỏi đừng để hỏi ra rắc rồi, anh chấp pháp vượt địa phận đã là trái quy định rồi đấy.”
“ Biết rồi, sao bây giờ mày lèm bèm như mấy bác gái thế.”
Từng làm ở đồn công an, Giản Phàm chả lạ gì, đồn trưởng Quách của họ không muốn chọc vào hộ nộp thuế lớn như Cửu Đỉnh, trong khu mỗi năm trài trợ kinh phí gì đó đều dựa vào những xí nghiệp lớn thế này giải quyết phần nào. Nhưng ông ta cũng không muốn đụng vào đám thủ hạ của Nhân Thông, nhìn một cái là biết đám người này không phái thứ vừa, chơi với đám cặn bã đó nói không chừng chuốc lấy họa. Hai đằng đều khó đành chọn đường trung gian, giờ vờ bắt người rồi gán cho tội danh trị an xử phạt hành chính là xong, khong đắc tội với bên nào cả.
Giản Phàm phải thông quả quản hệ của Tương Cửu Đỉnh mới có cơ hội này, đôi khi lời nói của đám người có tiền này còn hữu dụng hơn lệnh cấp trên. Đồn trưởng Quách béo tốt trung hậu, biết Giản Phàm là cảnh sát hình sự, sợ y ra tấy không biết nặng nhẹ thì khuyên nhủ một phen, cường điệu không được dùng biện pháp tra tấn, không được có hành vi vi phạm quy định tương quản. Giản Phàm phải đảm bảo chỉnh là hỏi chuyện bình thường mới thuyết phục được người tắ.
Hàn huyên một phen đích thân đồn trưởng Quách dẫn Giản Phàm tới phòng thẩm vấn, Cửu Cương đi giải người, nơi giam giữ nằm ở góc đông bắc, gần với nhà vệ sinh, mùa hè mùi vị ở đó không thở nổi, khi người được đưa tới phòng thẩm vấn, Giản Phàm mũi thỉnh ngửi được mùi phân trên người hắn.
Tên này cao hơn 1m8, từng sợi tóc dựng đứng lên trời như bàn chông, mặt chẳng có biểu cảm gì, trông như một tảng đá, râu lún phún kéo tới tắi, rất có vẻ nam tính phong trần, loại hình rất thu hút nữ nhân thích trai hư. Ngồi xuống mắt ngước lên trời, hoàn toàn không thèm nhìn đồn trưởng Quách và Giản Phàm ở trước mặt.
Rầm! Đồn trưởng Quách đập bàn, đột nhiên nổi giận quát:” Bì Hướng Nam, thái độ đàng hoàng chúng, có biết đây là đâu không? Đồn công an, vị này là cảnh sát hình sự. Có vấn đề gì ngoan ngoãn khai báo, tranh thủ để chính phủ khoan hồng, nếu không anh chỉ có đường chết thôi.”
Đây là câu khai màn chung của đồn công an, bất kể thẩm vấn ai cũng lên tiếng trước dằn mặt, kẻ nhát gan lần đầu vào đồn cơ bản bị vẻ mặt chính khí lẫm liệt này làm sợ vỡ mật.
Có điều đối tượng này không ăn thuả, Bì Hướng Nam không bị còng, hai tấy khoanh trước mặt, khinh khỉnh chất vấn ngược lại:” Các anh chơi trò gì thế hả? Tôi làm sao mà chỉ còn đường chết? Tôi mà chết ở đây thì các anh thoát được can hệ chắc?”
Đồn trưởng Quách lại đập bàn, chẳng dọa nổi người ta lại khiến Giản Phàm nhăn mặt:” Đừng cố làm ra vẻ nhẹ nhõm, anh phạm tội gì chúng tôi đều biết, Cửu Đỉnh là hộ nộp thuế lớn trong khu, anh kích động đám đông gây chuyện, bao vây xĩ nghiệp là tội gì? Anh tưởng thoát được à? Đừng cho rằng chúng tôi không nắm được chứng cứ là không thể làm gì được anh, cho anh một cơ hội khoan hồng, đừng không biết điều.”
Vẫn là mấy cái lời đó, Giản Phàm còn thấy chán ngán, dọa dẫm cái loại thành tinh này thì ích gì? Thật tốn thời gian.
Bì Hướng Nam nhếch mép:” Đổn trưởng, anh biết rồi thì còn hỏi tôi làm gì? Có chứng cứ thì cứ định tội tôi đi, tốn nước bọt với tôi làm gì? Đừng tốn công dọa dẫm làm gì, tôi chẳng làm gì hết, chẳng biết gì hết.”
Đổn trưởng Giản định nổi giận, Giản Phàm mất kiên nhẫn ngăn lại, người ta không thân phận, không địa vị, không công việc đàng hoàng, vào đồn ra khám như cơm bữa, lấy gì mà dọa.
Giản Phàm đứng dậy rót cho Bì Hướng Nam một cốc nước, hắn không khách khí nhận lấy uống luôn, còn thoải mái đưa tấy rằ:” Người anh em, cho điều thuốc.”
Giản Phàm vui vẻ bảo Cửu Cương cho điều thuốc, Bì Hướng Nam có thuốc trong tấy rít sâu một hơi, dáng vẻ hưởng thụ, không thèm để ý tới cảnh sát nữa.
Cửu Cương đã biết chẳng hi vọng gì, đây là loại cứng mềm đều không ăn thuả, là oan giả trời sinh của cảnh sát, đừng nói cho điều thuốc, mà dù có mời hắn đi ăn một bữa cũng chắc gì có nửa câu nói thật. Đồn trưởng Quách thì thấy anh chàng đại đội một này còn quá non, hăm dọa còn không ăn thuả nữa là nhẹ nhàng.
Trầm mặc một lúc, điếu thuốc đã hết, Bì Hướng Nam chẳng nói gì cả, Giản Phàm cũng chẳng hỏi, hứng thú nhìn hắn hút thuốc, giống như người ta đang biểu diễn xiếc vậy.
Rốt cuộc Bì Hướng Nam khó chịu nhướng mày:” Người anh em, nhìn chán chưa, cho tôi về phòng thôi chứ? “
Giản Phàm thái độ ôn hòa nói:” Bì Hướng Nam, tôi từ đội một rất xâ tới đây thăm anh, rót nước mời thuốc anh, anh lại không nói chuyện tử tế với tôi sao?”
“ Anh cảnh sát, tôi thực sự không có gì để nói, các anh toàn hỏi chuyện tôi không biết, nói lời tôi nghe không hiểu, tôi nói gì đây?” Bì Hướng Nam mặt rất trơ:


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất