Chương 074: Tiểu binh chống đại tướng. (4)
Giản Phàm lại lần nữa lại ngăn cản vị đồn trưởng không có kiên nhẫn thích đập bàn ra oai kia, mỉm cười đề nghị: “ À, hiểu rồi, rất hiểu, hay chúng ta đổi vai trò, tôi nói, anh nghe, anh muốn hỏi gì thì cứ lên tiếng nhé?”
Bì Hướng Nam phất tắy: “ Thoải mái.”
“ Được, chúng ta bắt đầu.” Giản Phàm lười nhác chống cằm bắt đầu nói:” Trước tiên tôi bày tỏ sự ngưỡng mộ với các anh, kỳ thực với tôi mà nói, tôi rất thích loại cuộc sống đó, nhắm mắt lại là trời tối, nằm đâu thì đó là nhà, đút túi là thu nhập, nữ nhân ôm vào lòng chính là vợ ... Kỳ thực đó chính là bản sắc du hiệp trong tiểu thuyết.”
Cảnh sát đi hâm mộ tội phạm? Đồn trưởng Quách và Cửu Cương thộn mặt tưởng nghe nhầm, Bì Hướng Nam cười sang sảng:” Anh thích cuộc sống như chúng tôi à?”
“ Đúng vậy, tự do tự tại, tùy tâm tùy tính, không bị ràng buộc, khi nào có cơ hội sẽ thử.” Giản Phàm thình lình đổi giọng:” Có điều phương thức sinh hoạt đó với anh mà nói đã kết thúc từ khi bước vào đây rồi.”
Bì Hướng Nam khịt mũi coi thường:” Anh cảnh sát này, đừng giỏ thủ đoạn với tôi, cũng đừng dọa dẫm tôi làm gì, tội tôi lớn tới mấy tôi biết, tôi muốn sống ra sao không liên quản tới các anh.”
“ Thế à?” Giản Phàm nắm được đề tài, phát huy ngay:” Tôi không biết anh có tội lớn thế nào, nhưng tôi biết đó không phải là cách sống anh thích. Đúng rồi, cho anh biết nhé, từ khi anh vào đây có rất nhiều chuyện đã xảy ra mà anh không biết. Nhân viên bán nhà ở tiểu khu Liên Hoa đã bị một nhóm người mua nhà đuổi đánh, tổng bộ của các anh bị một người tên là Đường ... à Đại Đầu, Đường Đại Đầu dẫn mấy chục người tới, các anh nợ tiền người ta à? Còn nữa đồn công an đường Bình Dương, Khấu Trang, Tây Sơn bắt mười mấy tên lưu manh gây sự, trong đó có Hách Háo Tử, Căn Tử, một người vỡ đầu tên Kê Nhã .. Thật đáng thương, chẳng có nổi một người quen tới chuộc rằ. À, Bì Hướng Nam, anh vào đây một ngày rồi, sao không ai tới thăm anh thế? Không ai quản tâm tới anh nữa à?”
Đây chính là điều Bì Hương Nam đang hoài nghi, nói ra cả biệt hiệu thì chứng tỏ những người kia đúng là đã xảy ra chuyện rồi, lòng trầm xuống, nhất thời không có tâm trạng đối đáp.
Hiện giờ Trương Nhân Hòa không biết tình hình người của mình, mà đám người bị bắt này không rõ chuyện bên ngoài, không có gì khiến người ta hoang mang bất an hơn không rõ xảy ra chuyện gì, không biết vấn đề ở đâu mà ứng phó.
Bì Hướng Nam cũng là kẻ kinh nghiệm, che dấu rất nhanh, cười khẩy:” Thế thì sao, đánh nhau thì phạt hành chính vài đồng, giam năm ngày thôi, ai thèm quản tâm.”
“ Anh sẽ quản tâm, tôi đảm bảo anh bị bắt giam thì tiền cơm cũng tự bỏ, chẳng thèm ai quản tâm tới anh, thảm!”
“ Các người không có chứng cứ gì hết, tạm giam chỉ được 24 tiếng, dù là tạm giam hình sự cũng chỉ 48 tiếng.” Bì Hướng Nam hơi tức giận:
“ À, hiểu luật quá nhỉ, biết dùng luật bảo vệ bản thân đấy. Nhưng cũng có lúc pháp luật không bảo vệ được anh đâu ... Ví như lúc này anh ở đây sẽ an toàn hơn ra ngoài đó.”
“ Là sao?” Bình Hướng Nam thầm cả kinh, rốt cuộc chuyện gì xảy rằ, sao không ai bảo lãnh cho mình:
“ Bì Hướng Nam, anh không giống một người không hiểu chuyện, vậy nghĩ xem một công ty giá trị hàng trăm triệu như Nhân Thông hiện giờ vì sao nguy cơ bốn bề? Trương Nhân Hòa có quả được hay không còn khó nói, vậy phân lượng của anh ra sao? Cửu Đỉnh dù tệ tới mấy cũng là xí nghiệp thực nghiệp hơn trăm triệu, anh nghĩ họ sẽ không cắn trả anh à? Nếu họ trút giận lên đám người các anh, anh chống nổi không? Thời buổi này mua một mạng người chẳng đáng mấy đồng ... Đang lúc Nhân Thông dầu sôi lửa bỏng, ông chủ anh cần anh nhất, anh lại bị bắt vào đây mà không ai ngó ngàng, còn chưa hiểu Trương Nhân Hòa đã là hoa vàng ngày xưa rồi à?”
Giản Phàm nói như chỉ đang kể một cậu truyện, giọng điều có chút tắng thương bồi hồi như dân giang hồ già kể lại quá khứ. Muốn thuyết phục người ta là lôi kéo tâm lý người ta đi theo mình, làm Bì Hướng Nam nghe mà ánh mắt ảm đạm dần, hiển nhiên không thể không lo nghĩ cho tương lai.
Tới đây rồi Giản Phàm tiến thêm một bước:” Nếu đào tận gốc vấn đề mà nói, Tương Cửu Đỉnh và ông chủ của anh chẳng khác gì nhau cả, người có tiền đều nuôi người làm việc dơ bẩn cho mình, khác nhau là trước đó thì các anh phong quảng, giờ tới lượt người ta ngông nghênh rồi ... Anh ra đó làm sao mà có kết quả tốt.”
Bì Hương Nam biện bạch:” Thực sự là tôi không làm, tôi nói sao anh mới tin?”
“ Tôi có thể tin anh, nhưng anh nghĩ Tương Cửu Đỉnh sẽ tin à?” Giản Phàm lấy tài liệu rằ, chỉ ba bức ảnh:” Cùng vào đây với anh còn có ba người nữa, tôi nghĩ sẽ có người hiểu lợi hại trong chuyện này ... Thế nên tôi mới nói đây là cơ hội chúng tôi cho anh, anh có nói hay không với chúng tôi mà nói kỳ thực không quản trọng, chúng tôi là người bàng quản. Đồn trưởng Quách cũng không muốn phiền toái, nếu không đã còng anh lại rồi. Nhưng anh rời khỏi nơi này Tương Cửu Đỉnh với Đường Đại Đầu hoặc là ông chủ nào đó đứng sau lưng có bàng quản như chúng tôi không? ... anh thấy kiến nghị của chúng tôi ra sao? Ném gánh nặng cho chúng tôi đi, anh có thể tiếp tục tiêu diêu, Trương Nhân Hòa hết rồi, nhưng tôi tin anh có thể tìm ông chủ mới.”
“ Đúng đó chàng trai, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, sao cứ nhất định phải lăn lộn ở đầu sóng ngọn gió như vậy, cậu vào đây tôi có làm khó không?” Đồn trưởng Quách thấy chiêu số của Giàn Phàm hữu hiệu cũng theo đó mà nói, không giống thẩm vấn phạm nhân mà như trưởng bối quản tâm khuyên nhủ:
“ Tôi ... Tôi ...” Bì Hướng Nam ấp úng một lúc, rốt cuộc vẫn chưa hạ được quyết tâm.
“ Đừng nói vội, tôi có cái này cho anh xem.” Giản Phàm lấy di động ra mở bức hình cảnh sát bắt người người kia lùn lùn béo báo, không phải Trương Nhân Hòa thì là ai, Bì Hương Nam vừa ngẩng đầu lên nhìn thoáng quả thì Giản Phàm đã thu điện thoại ngồi về chỗ:” 10 giờ sáng hôm nay cục công an thành phố hiệp đồng với viện kiểm sát khống chế một ông chủ lừa vay tiền, nghe nói khi ông ta thế chấp tài sản đã giở trò, hiện giờ nợ ngân hàng đã lên tới hơn trăm triệu. Vụ án đang điều tra, tôi không thể cung cấp thêm chi tiết ... Thôi, tôi thấy con người anh cũng ngoan cố, coi như tôi đi một chuyến phí công. Anh yên tâm, mai anh sẽ được thả thôi, ra ngoài tự lo đi, xem ra chúng tôi không giúp được gì rồi.”
Đó vốn là ảnh chỉnh sửa trên mạng mà thời gian trước đám chủ công ty địa ốc tung hỏa mù lừa dư luận thôi, trình độ chỉnh sửa không tốt, mà độ phân giải của cái điện thoại rẻ tiền của Giản Phàm không cao, biến thành đôi trời sinh, Bì Hướng Nam bị nói tới đầu óc hỗn loạn rồi sao mà nhận ra nổi.
Giản Phàm thu dọn hồ sơ đứng dậy, đồn trưởng Quách cũng làm bộ làm tịch chỉ Cửu Cương:” Đưa về chỗ tạm giam.”
“ Khoan, khoan đã, để tôi nghĩ ... Chuyện này không liên quản tới tôi.” Bì Hướng Nam hốt hoảng gọi lại:
“ Cái này thì anh không cần nói, anh là thân tín của ông chủ Trương, sao có thể ra tấy đánh người, tôi nghĩ chắc chắn là ông chủ Trương sai người kia lấy danh nghĩa nhà tiêu thụ chặn đường đánh người chứ gì?”
Cái câu chẳng có tí nội dung đáng kể nào lại làm Bì Hướng Nam hoảng hốt: “ Anh biết rồi sao?”
“ Người vùng ngoài tới đây van ông xin bà còn chưa biết có đòi được tiền không, không ai chống lưng sao dám chặn đường đánh người.” Đồn trưởng Quách chép miệng:” Chúng tôi biết nhiều hơn cậu nghĩ đấy, Cửu Đỉnh cũng biết lâu rồi.”
Bì Hướng Nam hít một hơi hạ quyết tâm:” Tôi nói, các đồng chí cảnh sát, tôi tố cao một kẻ xấu, chính Nhị Ngốc Tử dẫn người làm việc này, thực sự không liên quản tới tôi.”
“ Cửu Cương, ghi lại.”Đồn trưởng Quách nói với chút phấn khích, không ngờ thứ lợn chết không sợ nước sôi này khai rồi, chàng trai này thật thần kỳ, suýt nữa nhảy vào ôm Giản Phàm: